PHÁP BẢO ĐÀN KINH - Trang 57

Thần Hội trả lời: “Vừa đau vừa không đau”.

Lục Tổ nói: “Tôi cũng vừa thấy vừa không thấy”.

Thần Hội lại hỏi: “Bạch Đại sư, tại sao lại vừa thấy vừa không thấy?”.

Đại sư nói: “Tôi thấy, nghĩa là thường thấy lỗi lầm của mình, cho nên

bảo là thấy; còn không thấy, nghĩa là không thấy lỗi lầm của thiên hạ. Cho

nên tôi vừa thấy vừa không thấy. Còn ông tại sao vừa đau vừa không đau?”.

Thần Hội trả lời: “Nếu không đau, thì đệ tử đâm ra giống cây, đá vô

tình. Nếu đau, đệ tử tức đồng với phàm phu, khởi lòng oán hận”.

Đại sư nói: “Này Thần Hội, cái thấy với không thấy vừa rồi là hai biên

kiến, đau với không đau là sanh diệt. Ông ngay cả tự tánh còn chưa thấy, đòi

dám đến đây bỡn người”.

Thần Hội bái lạy, không nói gì nữa.

Đại sư nói: “Ông tâm mê không trống thấy, phải hỏi bậc thiện tri thức

chỉ đường cho, phải ngộ tâm và tự thấy, cũng như y pháp tu hành. Ông tự

mê mà không thấy tự tâm, lại đến hỏi Huệ Năng có thấy hay không. Cho dù

tôi có tự thấy, tôi cũng không thể mê giùm ông được. Cũng như ông có tự

thấy, ông cũng chẳng thể mê thay cho tôi được. Tại sao ông không tự tu đi

cái đã rồi hãy hỏi tôi thấy hay không”.

Thần Hội lễ lạy rồi trở thành môn nhân, không rời núi Tào Khê và luôn

luôn ở cạnh Đại sư.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.