PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 117

chúng tôi đành đưa con đến bệnh viện tốt nhất tỉnh để chữa trị, nhưng bác sĩ
nói chỉ là hi vọng xa vời thôi.”

Người phụ nữ này khoảng hơn 30 tuổi, khuôn mặt vẫn xinh đẹp, trông
không giống người đã có con sáu tuổi. Nhưng từ trang phục giản dị của chị
cũng có thể thấy chị ấy hiện nay không dư dả gì.

Hình ảnh bé Thanh Hoa khắc sâu trong kí ức thời thực tập tốt nghiệp đại
học của tôi.

Kỳ thực tập của chúng tôi kéo dài nửa năm, phần lớn thời gian đều lăn lộn ở
các phòng bệnh. Phòng bệnh đầu tiên tôi phụ trách thuộc khoa ngoại thần
kinh, lúc ấy tôi là bác sĩ chăm sóc cho bé Thanh Hoa. Khi đó bé mới có 4
tuổi, hai mắt to tròn khiến cho ai thấy cũng yêu quý. Các bác sĩ, y tá cũng
như bạn cùng phòng đều rất thích bé, bởi vì bé có thể khiến mọi người vui
vẻ, làm cho cả phòng cười lên cười xuống.

Nhưng ông trời không dành sự ưu ái cho đứa bé hoạt bát, thích cười này.
Sau một tuần bé Thanh Hoa nhập viện, kết quả chẩn đoán cho thấy: Ung
thư não.

Nhìn ba mẹ mỗi ngày đều giàn giụa nước mắt, bé Thanh Hoa cũng dần hiểu
được bệnh tình của mình, bé hỏi mẹ: “Có phải con sắp chết không? Không
sao đâu, kiếp sau con lại là con của mẹ, nhé?” Một đứa bé 4 tuổi, nhỏ như
vậy nhưng đã khiến mọi người ở đó cảm động.

Lần đầu tiên tôi đứng mổ, chính là tham gia cuộc phẫu thuật não của bé
Thanh Hoa. Cuộc phẫu thuật này không chỉ loại bỏ mầm bệnh trong não bé,
mà còn tiến hành cắm ống giảm sức ép vào não bé, tức là đặt trong não một
ống nhỏ, luồn dưới da, nối tiếp đến khoang bụng, sau đó thông qua một cái
van nhỏ, dẫn dịch ứ đọng trong não dẫn thẳng xuống bụng. Phẫu thuật kiểu
này nghe thật tàn nhẫn, nhưng có kết quả hơn cả mong đợi, bé Thanh Hoa
sau khi phẫu thuật liền khôi phục rất tốt, có thể chạy nhảy chơi đùa, nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.