PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 119

văn tốt nghiệp là tôi sẽ trở thành một chiến sĩ công an của tỉnh. Không có
gánh nặng đầu ra nên tâm lý tôi rất thoải mái, công việc cũng theo đó mà
thuận buồm xuôi gió.

Thế nhưng hôm nay, bỗng nhiên biết được bệnh tình của bé Thanh Hoa đột
nhiên chuyển biến xấu, tôi không thể vui vẻ được nữa.

“Cậu chờ ở đây, tôi muốn đưa ông ấy đi cấp cứu, chụp CT xong hẳn là sẽ
hiểu được tình trạng này.” Trưởng khoa Hồ chỉ giường bệnh nhân, nói.

Vì bị ảnh hưởng bởi bệnh tình của bé Thanh Hoa, nên tâm trạng của tôi lúc
này từ hoảng sợ trở thành nặng trĩu. Nhìn trưởng khoa Hồ cùng hai cảnh sát
đẩy bệnh nhân vào phòng cấp cứu, tôi xoay người đi sang dãy phòng bệnh
của khoa ngoại thần kinh.

Bé Thanh Hoa nằm trong phòng bệnh sáu giường, là loại phòng bệnh cấp
thấp nhất trong bệnh viện tỉnh. Trong phòng bệnh đầy mùi cồn sát trùng và
bông băng, xộc lên gay mũi.

“Chú Tần!” Tôi vừa bước vào phòng liền nghe thấy tiếng nói trong trẻo của
bé Thanh Hoa, “Chú Tần, chú… sao chú… sao chú lại đến đây?”

Có thể thấy tình trạng mất khả năng nói của bé Thanh Hoa ngày càng
nghiêm trọng. Tôi mỉm cười đến gần bé con, nắm lấy bàn tay nho nhỏ,
không thể nói nên lời. Dây thần kinh thị giác của bé Thanh Hoa đã bị chèn
lên, dẫn đến một bên mắt bị lác, tóc cũng bị rụng sạch. Nhưng tôi nhìn
trong ánh mắt bé vẫn nở rộ những lạc quan, những vui cười, khiến cho nước
mắt tôi không kìm được mà trào ra.

“Con có khỏe không?” Tôi cố gắng điều chỉnh hô hấp, nghẹn ngào nói mấy
chữ này.

“Không… không sao đâu, con không sợ chết… chú… chú.” Giọng bé
Thanh Hoa vẫn quen thuộc như vậy, nhưng mỗi chữ rót vào tai đều thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.