PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 122

Phần 2

Trời trong xanh, không một gợn mây.

Sau những tháng ngày học ở Học viện cảnh sát, tôi đã luyện được thói quen
ngủ sớm dậy sớm, đến bây giờ cũng không chỉnh lại đồng hồ sinh học được
nữa. Bởi vậy tôi dậy rất sớm, chạy vài vòng sân thể dục của Cục công an,
sau đó tới phòng thí nghiệm bệnh lý, mở kính hiển vi ra, bắt đầu quan sát
mấy mẫu vật bệnh lý học.

Tôi ngồi đó được hai tiếng đồng hồ, chẳng mấy chốc đã đến 8 giờ sáng.
Trưởng khoa Hồ dụi đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, đi vào phòng thí
nghiệm.

“Vào phòng kí túc của cậu tìm không thấy đâu, tôi đoán là cậu đến đây.
Không tệ nhỉ, rất chăm học.”

Trưởng khoa Hồ ngoài bốn mươi tuổi, đẹp trai, chỉ cần giơ tay nhấc chân
cũng đã toát ra cảm giác của một người đàn ông trưởng thành. Thầy ấy rất
nổi tiếng ở đội hình sự, được khen là người cuốn hút, hội tụ đủ cả ngoại
hình đẹp và trí tuệ cao.

“Thầy dậy sớm thế ạ?” Tôi vội vã đứng lên, không dám thất lễ với thầy.
Đây là bệnh nghề nghiệp hình thành từ khi học tại Học viện cảnh sát.

“8 giờ? Vẫn sớm nhỉ? Sắp xếp rồi chuẩn bị xuất phát, khu Bảo Hà có án
mạng.” Trưởng khoa Hồ mải miết thu dọn hộp dụng cụ khám nghiệm của
mình.

Chúng tôi vội lên xe, tiến về phía khu Bảo Hà. “Tình huống thế nào ạ?” Tôi
hỏi trưởng khoa Hồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.