PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 127

Trưởng khoa Hồ hình như cũng nghe thấy tiếng rên âm u kia, quay đầu lại
thấy tôi mặt mũi tái mét, chân tay run cầm cập bèn hỏi: “Sao thế?”

Tôi nhìn thi thể đang hướng mặt lên trời kia, thấy ông cụ vẫn đang nhìn trần
nhà chằm chằm, vô cùng kinh khủng, cực kỳ đáng sợ. Tôi không kìm chế
nổi mà run lẩy bẩy: “Xác… xác chết sống dậy!”

“Luyên thuyên!” Trưởng khoa Hồ chạy đến bên thi thể, đặt hai ngón tay lên
động mạch cảnh. Vài giây sau, thầy hô lớn: “Gọi người tới đây, ông cụ
không chết, phải đưa đi bệnh viện thôi!”

Tôi vẫn đứng tựa vào tường, hồn vía lên mây, sắc mặt tái dại, hai chân như
nhũn ra.

“Đi nhanh lên!” Trưởng khoa Hồ quát.

Không ngờ lại gặp chuyện như vậy. Thì ra ông lão này rơi vào trạng thái
chết giả, nếu quan sát sẽ không thấy hoạt động hô hấp nữa, sau khi tôi lấy
tay tác động lên mắt ông ấy mới khiến ông tỉnh lại. Nhưng vì ông ấy đang
bị thương nên chỉ có thể mở mắt mà rên.

Tôi và trưởng khoa Hồ gọi một chiếc xe cảnh sát, bật còi hụ mở đường lao
đến bệnh viện nhân dân tỉnh. Trên đường đi, trưởng khoa Hồ nói: “Chủ
quan quá, điều tra viên nói có người chết, cậu cũng tự nhiên xác định là
người ta chết rồi hả? Đừng quên, việc chẩn đoán có tử vong hay không là
công việc của bác sĩ pháp y. Cậu quá bất cẩn, thấy không hô hấp thì cho là
chết rồi sao? Sau này phải nhớ kỹ, đến hiện trường phải xem thi thể có thi
ban hay không. Thi ban là căn cứ quan trọng để xác định tử vong.”

Chuyện đó vốn dĩ tôi cũng biết, lần này lại sơ suất, thiếu chút nữa làm bản
thân sợ vỡ mật.

“Lại còn xác chết sống dậy cơ đấy~ Ha ha ha.” Trưởng khoa Hồ cười nhạo
tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.