PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 134

hôm qua chúng tôi ra nhà vệ sinh bàn chuyện tiền nong thuốc thang, có lẽ
lúc đó Thanh Hoa tự mình chạy ra ngoài. Chúng tôi tìm cả đêm, không ngờ
nó… nó… U hu hu hu hu…” Nói xong Ngô Kính Phong lại bật khóc, khóc
đến mức hai tay run lẩy bẩy.

Tôi an ủi họ đôi ba câu, rồi quay lại hiện trường.

Lúc này bác sĩ Lý đã cởi bỏ quần áo của bé Thanh Hoa, cần thận kiểm tra
khắp cơ thể thằng bé: “Toàn thân không có vết thương trí mạng.”

Đột nhiên tôi cùng bác sĩ Lý đồng thời chú ý tới một vết sẫm màu nhỏ trên
vai Thanh Hoa. Bằng kinh nghiệm của mình, tôi nhận định đây là một vết
xuất huyết dưới da, nói cách khác, đó là dấu hiệu bị tổn thương. Bác sĩ Lý
cũng nhìn chăm chú, rồi nhỏ giọng nói: “Khả năng là có vấn đề.”

“Có chắc là xuất huyết dưới da không?” Tôi hỏi. Thật ra tôi biết, đây chắc
chắn là xuất huyết dưới da, hơn nữa còn là hình thành trước khi chết không
lâu.

Lý Hoa gật đầu.

“Có lẽ là tổn thương hình thành khi rơi xuống nước, bị va chạm vào đâu
đó.” Tôi không muốn tin rằng có người sẽ làm đau một đứa trẻ đáng yêu lại
bệnh nặng như vậy. Thằng bé được yêu thích đến thế nào chứ? Mọi người
thương nó còn không hết, sao có thể làm đau nó đây? Trừ khi…

“Vị trí này nằm ở phần lõm trên vai, nếu là tổn thương hình thành do va
chạm thì phải ở những chỗ nhô ra như bả vai, cổ, đầu… Không thể có
chuyện chỗ nhô ra không bị thương, mà lại bị thương ở chỗ lõm vào được.”
Bác sĩ Lý nói.

“Nếu là va đập vào vật cứng bất ngờ xuất hiện thì sao?” Dù tôi không muốn
tin rằng có người sẽ sát hại bé Thanh Hoa, nhưng nhìn bờ hồ bằng phẳng
cùng mặt nước yên ả, tôi biết khả năng này là không thể xảy ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.