PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 136

“Án mạng?” Phía cảnh sát vẫn cho rằng đây là vụ tai nạn ngoài ý muốn, bởi
vậy rất ngạc nhiên, “Ai giết thằng bé? Chẳng lẽ là…?” Nói rồi nhìn ra phía
ngoài dải cách ly nơi vợ chồng Ngô Kính Phong đang ngồi.

Bác sĩ Lý không nói gì, tôi lại chú ý tới sự thay đổi của Ngô Kính Phong.
Có lẽ anh ta đã loáng thoáng nghe thấy chúng tôi trao đổi, thân thể bắt đầu
run rẩy.

“Vậy bố mẹ thằng bé…” Cảnh sát hỏi.

“Cứ đưa hết về đồn đã.” Bác sĩ Lý nói.

Anh cảnh sát đáp một tiếng rồi đi ra chỗ hai vợ chồng Ngô Kính Phong. Tôi
thực sự không đành lòng nhìn cảnh tang tóc này, con vừa chết, hai vợ chồng
đã đau khổ đến thế còn phải lên đồn công an. Tôi quay đầu đi, không dám
nhìn thêm nữa.

Đột nhiên, tôi nghe thấy Ngô Kính Phong khàn giọng kêu khóc: “Thanh
Hoa, bố xin lỗi con, bố không muốn con đau đớn thêm nữa. Con đau, bố
càng đau hơn!”

Tôi giật mình quay đầu nhìn lại. Thấy Ngô Kính Phong quỳ trên mặt đất
gào khóc. Phó Ngọc vẫn ngồi ngẩn người, nhìn lên trời cao.

Thế này chẳng khác nào nhận tội, là Ngô Kính Phong đã giết bé Thanh
Hoa. Nhìn tình trạng của Phó Ngọc, có lẽ chị ấy cũng biết hết ngọn nguồn.

Không gian bỗng lặng ngắt, trừ Ngô Kính Phong vẫn đang khóc thảm thiết,
còn mọi người đều yên lặng. Những người đứng đó sợ đến ngây người, họ
không thể tưởng tượng được chuyện một người cha đủ tàn nhẫn để giết chết
con đẻ, thậm chí là tận mắt chứng kiến con mình từ từ chết đuối.

“Không ngờ suy đoán của chúng ta lại được xác minh nhanh như vậy.” Bác
sĩ Lý vỗ vai tôi như an ủi, “Chúng tôi về nhà xác tiến hành giải phẫu, cậu có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.