PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 226

“Hay là do lũ trộm cắp vặt tưởng ở dưới có đồ đáng tiền?” Anh bảo vệ nói.

“Gần phòng bảo vệ của các anh như vậy, trộm cắp nào to gan thế?” Sư phụ
hỏi, anh bảo vệ chỉ biết nghẹn lời.

“Chúng ta mở ra xem một chút nhé?” Trong ánh mắt sư phụ ngập tràn hào
hứng.

Nắp hầm rất nặng, tôi phải dùng hết sức mới mở ra được, phía dưới tối om,
có một bậc thang dốc xuống che khuất tầm nhìn, không thể thấy rõ quang
cảnh trong hầm. Tuy rằng chẳng thấy gì, nhưng tôi lại cảm thấy có điều
khác thường. Trong khoảnh khắc mở nắp hầm ra, có một luồng khí nóng
mang sự thối nát tanh tưởi hỗn loạn xông vào mũi, tôi day mũi theo bản
năng. Sư phụ đứng bên cạnh hiểu rõ tôi nhất, thầy nói: “Có mùi gì à?”

Tôi gật đầu: “Thối lắm ạ”.

Hai chúng tôi quay lại xe lấy mặt nạ phòng độc. Trong lòng tôi thấp thỏm
không yên, trong hầm tăm tối ấy không biết sẽ có thứ gì, tôi mang một cảm
giác như sắp đi thám hiểm, vừa phấn khích lại vừa bồn chồn.

Để đề phòng trong hầm có tồn tại khí độc, chúng tôi đeo mặt nạ phòng độc,
đi ủng cao su và mặc trang phục giải phẫu, từ từ đi xuống hầm. Hầm không
rộng lắm, cả hầm có thể chứa năm, sáu người gì đó. Khi tôi dùng đèn pin
cường độ lớn chiếu đến một góc phòng, thấy xuất hiện một bóng đen.

Tim tôi như vọt lên cổ, nhìn kỹ lại thì thấy hình như có một người nằm
trong góc phòng đọng nước, không hề động đậy. Sư phụ thấy tôi giật mình
chết trân thì nói: “Qua xem đi, nhanh cái chân lên, trong này nóng quá, dễ
bị thiếu dưỡng khí.”

Bên trên hầm chính là phòng điện máy, máy móc công suất lớn hoạt động
sinh ra hơi nóng, một nửa phát tán ra không khí, một nửa dồn cả xuống cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.