PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 302

8 giờ 10 phút, đoàn chúng tôi vừa kịp tới hiện trường phát hiện lúc sáng, bắt
đầu tiến hành thực nghiệm tại hiện trường.

Hiện trường buổi tối hơi khác với ban ngày, nhưng cũng không tối đến nỗi
xòe tay chẳng thấy năm ngón. Những nhà xưởng ban ngày tưởng không
hoạt động, đến tối lại vẫn sản xuất, ánh đèn sáng trưng hắt qua cửa sổ, chiếu
sáng cả khoảng hoa cải. Thực nghiệm không cần làm nữa, bởi vì đến ruộng
hoa cải đan xen còn thấy rõ nữa là có người ngồi xổm ở đó.

“Xem ra Trịnh Quốc đã khai thật.” Tôi nói, “Như vậy kẻ đầu trọc cũng rất
đáng nghi.”

“Lúc này không chỉ riêng chuyện người đầu trọc.” Sư phụ nói, “Vấn đề anh
nói lúc chiều cũng đáng để suy nghĩ. Vì sao hung thủ không bịt miệng mũi
nạn nhân, cô ấy không kêu cứu sao? Rõ ràng nhà xưởng gần hiện trường
trung tâm vẫn hoạt động đến tận giờ này, trong xưởng chắc chắn có người.
Hơn nữa ánh sáng chiếu qua cửa sổ cũng có thể soi sáng nơi diễn ra vụ
cưỡng hiếp, chẳng lẽ hung thủ không sợ bị người trong xưởng phát hiện
sao?”

“Em còn đang nghĩ, tại sao hung thủ có thể thoải mái cởi quần áo nạn nhân,
rồi mặc lại quần áo chỉnh thề như vậy.” Tôi nói, “Không có ánh sáng thì
chắc chắn không làm được. Hiện tại thấy ánh sáng có đủ, nhưng vấn đề sư
phụ nói quả thực đáng suy ngẫm”.

“Chúng tôi có thể đi vào trong nhà xưởng xem xét không?” Sư phụ hỏi.

“Không thành vấn đề.” Đại đội trưởng dẫn chúng tôi đi vòng lên cửa trước
của nhà xưởng, cùng đi vào bên trong.

Thật không ngờ nhà xưởng thoạt nhìn cũ nát lại có hệ thống cách âm hiệu
quả như thế, bên ngoài không nghe nhiều tạp âm, nhưng đi vào trong mới
thấy tiếng động rất lớn, người đứng gần nhau muốn nói chuyện cũng phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.