PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 322

“Chị đừng quá đau lòng.” Xem ra chẳng thể hỏi được gì thêm, tôi an ủi một
câu rồi rời khỏi nhà Ngô Minh Lộ.

Khi tôi ra khỏi khu nhà của anh ta, thấy ba người nhà hàng xóm nhìn chúng
tôi với ánh mắt ngập ngừng, tôi liền đọc được vài điều từ ánh mắt ấy. Chẳng
lẽ họ có gì muốn nói với tôi?

Tôi đến bên cửa nhà họ, ngoái đầu lại nhìn xem Hồ Lệ Lệ có theo ra ngoài
không, rồi cầm bình nước ra nói: “Bác ơi, cho tôi xin miếng nước được
không?”

Sau khi vào nhà người hàng xóm, tôi lập tức hỏi: “Phiền anh chị một chút,
hai ngày trước, tức là tối ngày 25, hai người có nghe thấy gì lạ không?”

Cặp vợ chồng trẻ đều lắc đầu.

“Anh chị có điều gì muốn nói về cái chết của lão Ngô không?”

Đôi vợ chồng lại tỏ vẻ khó xử.

Tôi liếc nhìn điều tra viên đang chờ ngoài cửa, nói: “Yên tâm, nếu hai người
có manh mối thì cứ việc nói ra, anh chị cũng không muốn lão Ngô chết
không rõ ràng đúng không? Tôi là công an trên tỉnh, hãy tin tôi”.

Bác sỹ Lâm cũng phụ họa: “Đúng thế! Không sao đâu, cứ nói đi”.

Người hàng xóm nói: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là hơi nghi ngờ, chúng
tôi không nói rõ được, chỉ nghe bảo lão Ngô hôm nay bị tai nạn giao thông
mà chết nên cảm thấy hơi kỳ lạ”.

“Anh chị cho rằng có thể lão Ngô đã bị người khác sát hại?”

“Không phải, chúng tôi chỉ cảm thấy đáng ngờ. Một ngày trước khi lão Ngô
mất tích, hôm 24 nhà tôi có ba con chó thì mất hai con.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.