PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 397

thi thể trương phình thế này chắc họ chưa từng nhìn thấy, không chỉ có mùi
hôi thối thấu trời, mà quan trọng hơn là mặt mũi nhìn khá đáng sợ, khiến
cho họ không dám nhìn lâu.

“Các vị biết người này là ai không?”

“Kim Bình. Giời ơi, là Kim Bình đó.”

“Sao các vị nhận ra đó là Kim Bình?”

“Có nốt ruồi trên cổ!”

“Đúng vậy, là cái nốt ruồi ấy!”

Nghe mọi người nói như vậy, tôi, anh Vĩnh và bác sĩ Kiều không hẹn mà
cùng quay lại nhìn cổ của cái xác phụ nữ. Quả nhiên, tuy thi thể đã phân
hủy mạnh, nhưng nốt ruồi son to bằng hạt đậu tương kia vẫn nằm rõ ràng ở
cổ thi thể.”

“Xem ra là đoán không sai, Kim Bình và con cô ta thực sự đã chết.” Tôi
day mũi.

“Vậy có thể giải thích một cách hợp lý lý do Kim Bình dẫn con trai tránh
khỏi đường lớn, đến bờ sông hoang vu này.” Anh Vĩnh nói.

Tôi có chút ngạc nhiên, nhìn anh Vĩnh hỏi: “Giải thích như thế nào?”

“Vì căn bản là bọn họ không hề chạy trốn.” Anh Vĩnh đáp, “Bọn họ sợ tội
nên tự sát. Đừng quên, vào ngày vụ án phát sinh, Kim Bình đã mang con
trai đến đây bắt tôm. Sau khi Kim Bình giết người, cô ta nghĩ đến nơi vừa
bắt tôm nên mang con trai đến đây tự sát để trốn tội.”

Tôi gật đầu: “Anh nói là vụ án kiểu tự sản tự tiêu, nghe cũng có vẻ hợp lý.
Nhưng rốt cuộc tôi vẫn có cảm giác rằng có khả năng cô ta tự sát, nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.