PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 398

làm gì có người mẹ nào mang tội mà còn muốn con đẻ của mình chết
theo?”

“Lẽ thường là như vậy.” Anh Vĩnh nói, “Nhưng kẻ chỉ vì vài câu cãi vã mà
ra tay giết chết mẹ chồng thì không thể có suy nghĩ giống người thường
được, có lẽ cô ta sợ phải một mình lên đường nên dẫn con trai cùng đi.”

Tôi nhíu mày, không thể tin rằng trên thế gian này lại có người phụ nữ nhẫn
tâm đến thế.

“Ở đây có nhiều người quá.” Tôi nói, “Đưa thi thể về nhà xác khám nghiệm
đi.”

Xung quanh hiện trường có rất nhiều người dân đứng nhìn ngó, nếu khám
nghiệm ngay tại hiện trường sẽ để lộ bí mật. Dù bác sĩ pháp y không nói ra
kết quả khám nghiệm, dù đây là án tự sản tự tiêu, nhưng vẫn có thể khiến
người dân đứng đó hiểu lầm, suy đoán, thậm chí còn có thể xâm hại đến
quyền lợi của người đã khuất, vì vậy chúng tôi vẫn quyết định quay về cái
nhà xác âm u, kín gió kia, ra hành lang mà giải phẫu hai cái xác đang phân
hủy mạnh này.

Đến nhà xác, tôi lấy mặt nạ phòng độc trong hòm dụng cụ ra, hi vọng thứ
đồ chơi nhỏ này có thể ngăn một vài thứ ôi thối từ xác chết làm tổn hại đến
thân thể khỏe mạnh.

Kim Bình và đứa trẻ được đặt song song trên sàn hành lang, hàng đàn ruồi
bọ bay quanh hai cỗ thi thể. Vốn dĩ trong nhà xác yên tĩnh này rất khó thấy
có ruồi bọ, nhưng thi thể thối rữa vừa đến nơi như hạ lệnh triệu tập, toàn bộ
ruồi bọ xung quanh nhà xác thi nhau kéo tới. Tôi nhìn đám ruồi bọ bay lượn
đầy trời, bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh xem, không có phòng giải phẫu thì làm
việc thế nào đây.”

Xác chết trương phình vô cùng đáng sợ, người phụ nữ trước mặt tôi ở thân
trên mặc một chiếc áo thun chữ T không phân biệt nổi màu sắc, thân sưới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.