PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 411

“Tình hình trị an ở tỉnh mình rất ổn định, lại vừa phát sinh vụ án giết cùng
lúc ba người, khả năng lại có án lớn là không cao.” Tôi nói. Ở tỉnh chúng
tôi tương đối hiếm những vụ án giết từ hai người trở lên, dựa theo tình
huống thường thấy, một năm nhiều lắm gặp được một hoặc hai vụ, mà dù
phát sinh thì công tác điều tra phá án cũng được hoàn thành nhanh chóng,
rất hiếm khi phải cần đến cơ quan pháp y của tỉnh tham dự vào những vụ án
hóc búa.

“Không cần án mạng lớn lao gì, chỉ nhiều nghi vấn thôi cũng được, chứ án
kêu oan không có tính khiêu chiến, chẳng có ý nghĩa gì cả.” Rồi Đại Bảo
nhận ra mình có đôi chút lỡ lời, lại cúi đầu bất đắc dĩ nói, “Nhưng cũng
mâu thuẫn lắm, phát sinh vụ án chẳng khác nào lại có người chết, sao có thể
đành lòng đây, cuộc sống yên bình mới là tốt hơn tất thảy.”

Tôi gật đầu, nói: “Đúng vậy, chúng ta thất nghiệp mới tốt.”

Đang nói thì sư phụ gọi điện đến văn phòng, lúc này sư phụ đã là phó
phòng kỹ thuật hình sự và phải chuyển ra khỏi văn phòng của đội pháp y:
“Anh dẫn mọi người đến họp ở văn phòng của tôi.”

Phòng nghiệp vụ ở tỉnh người ít việc nhiều, tỉ lệ nghịch vô cùng. Đội pháp
y thật ra chỉ có ba người, cộng thêm anh Vĩnh và Đại Bảo mới miễn cưỡng
chia được thành hai tổ nhỏ. Công tác khám nghiệm án mạng, lại thêm giám
định thương tật, giám định xương cốt/tuổi thọ, giải quyết án kêu oan, xét
duyệt kỹ thuật, quản lý hành chính… gồm rất nhiều công việc phức tạp, bởi
vậy hàng năm mỗi đồng chí phải đi công tác hơn 200 ngày cũng chẳng phải
chuyện lạ.

“Hôm nay thứ Hai đầu tuần, ngày không tốt, sáng nay liên tiếp xảy ra hai vụ
việc.” Sư phụ nói, “Vân Thái có vụ giám định thương tật dẫn đến kêu oan,
cần phải đi phúc tra. Còn bên Thanh Hương thì đang nghi là án mạng, ở
thôn nọ có hai người mất tích.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.