PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 412

“Em đi Thanh Hương.” Đại Bảo không chịu được, mới nghe đến án kêu oan
đã suýt ngất, vừa may có vụ nghi là án mạng, dù là nghi ngờ thì vẫn còn
hơn là đi phúc tra án kêu oan. Nhìn Đại Bảo sốt sắng như thế, mấy thằng
chúng tôi đều không nín được cười.

“Tôi còn chưa nói xong, anh vội cái gì hả?” Sư phụ thấy Đại Bảo bình
thường vẫn chỉ đâu đánh đấy, thế mà hôm nay dám lớn tiếng ngắt lời thầy,
thầy hiểu ngay suy nghĩ của anh, nghiêm mặt nói: “Đội pháp y của tỉnh đi
làm án nhất định phải đưa ra được ý kiến chủ đạo, anh là người Thanh
Hương, tôi cho anh đi Thanh Hương phá án, đến lúc đó lãnh đạo của anh
nhìn vào khiến anh bị ảnh hưởng đến phán đoán thì sao? Không ổn, không
ổn.”

Mặt Đại Bảo hết đỏ bừng lại trắng bệch, anh lắp bắp nửa ngày mới thốt ra
mấy chữ: “Không… Sẽ không…”

“Ha ha! Xem cái mặt anh kìa!” Sư phụ đột nhiên rút lại vẻ mặt giả vờ
nghiêm túc, cười ngả cười nghiêng, “Tôi trêu anh thôi! Tần Minh, Lâm Đào
và Đại Bảo đi Thanh Hương, tôi đã bảo bên kiểm nghiệm dấu vết phái một
đồng chí đi cùng các anh rồi.”

Đại Bảo cúi đầu cười, lúc này mặt anh coi như đỏ gay lên rồi.

“Thế mới phải chứ,” Sư phụ nói tiếp, “Tình nguyện đi khiêu chiến với vụ
án nhiều nghi vấn khó khăn mới là bác sỹ pháp y tốt, chứ cái loại gặp
chuyện thì trốn, sợ khó sợ khổ thì không khá được đâu.”

Tôi không có lòng dạ nào mà nghe sư phụ trêu chọc Đại Bảo, vội vã ngắt
lời sư phụ: “Án mạng gì thế ạ?”

Sư phụ cầm kẹp tài liệu trên bàn ném cho tôi. Vừa lật ra đã thấy một bức
fax, trên đó viết “Thư Mời” :

Kính gửi phòng kỹ thuật hình sự tỉnh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.