PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 416

“Nghe nói tổ tiên nhà này rất giàu có.” Chi đội trưởng Lưu nói, “Nhưng đến
đời nạn nhân lại dần suy tàn, chúng tôi hỏi thăm thấy điều kiện gia đình họ
không khá khẩm gì. Nạn nhân 70 tuổi vẫn phải đi làm ruộng, cứ nửa năm
một lần con trai ở Phúc Kiến sẽ gửi tiền về, không nhiều lắm, chỉ mấy
nghìn tệ[3] thôi.”

“Gửi tiền?” Nghe đến từ này, tôi lập tức nhanh nhạy hẳn, “Vậy sáu tháng
cuối năm nay tiền được gửi về lúc nào?”

“Chúng tôi vẫn đang tìm cách liên lạc với con trai của nạn nhân.” Chi đội
trưởng Lưu nói, “Nhưng qua công tác khám nghiệm sơ bộ thấy ở hiện
trường không phát hiện được tiền mặt hay bất cứ vật có giá trị nào.”

“Trong nhà không có người thân, vậy người chết được phát hiện mất tích
như thế nào?” Tôi hỏi.

“Cụ ông nhà này họ Chân, lần cuối cùng hàng xóm nhìn thấy hai vợ chồng
nhà họ Chân là vào buổi chiều của ba ngày trước, lúc ấy hai vợ chồng họ
vừa mới lên thị trấn mua đồ về, sau đó không ai thấy họ nữa. Vì nhà của
nạn nhân ở rìa thôn nên nếu không có người tìm đến nhà họ thì chẳng ai lai
vãng qua đây. 7 giờ sáng hôm nay, một người trong thôn đến nhà cụ Chân
mượn xe đẩy, thấy cổng mở, gọi vài câu không thấy ai trả lời liền đi vào.”
Nói tới đây anh Lưu ho mạnh mấy tiếng như đang bị cảm.

“Chi đội trưởng Lưu ốm vẫn đi phá án, đúng là đáng để chúng tôi noi theo.”
Tôi cảm thấy kính nể, “Anh đừng nóng vội, cứ từ từ nói.”

Chi đội trưởng Lưu cười, lắc đầu: “Không sao. Sau khi người kia vào nhà,
thấy trong nhà im ắng, gọi thêm vài tiếng cũng chẳng ai thưa. Anh ta thấy
cửa nhà mở rộng bèn đi thẳng vào, thấy TV trong gian chính còn đang bật,
trên ghế bành ở trước mặt có một vũng máu lớn nên chạy đi báo công an.
Khi cảnh sát dân sự đến nơi, tìm khắp nhà vẫn không thấy người, nhưng
trên chiếc ghế đặt ở gian chính tầng một có máu đọng thành vũng, nghi là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.