PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 441

Sáng sớm, trước cửa phòng cấp cứu, Đại Bảo đứng chờ cùng người thân và
bè bạn, tiếng khóc kêu vọng khắp đại sảnh. Vợ Đại Bảo đã được khẩn cấp
đưa vào phòng cấp cứu. Váy cưới thấm máu được cởi ngay trên xe, lúc này
chiếc váy bị ném trước cửa phòng cấp cứu trông vô cùng gai mắt. Vài cảnh
sát đang tiến hành điều tra tìm hiểu mọi người.

“Anh có chắc là bác sĩ này đáng tin không?” Vũ “nhóc con”[1] nôn nóng
đến mức đỏ hoe đôi mắt, vội hỏi tôi.

“Chắc. Người phụ trách trực cấp cứu vẫn thường hợp tác với chúng ta,
người đó cũng có rất nhiều kinh nghiệm.” Tôi tỏ vẻ bình tĩnh.

“Lúc trên xe tôi có nhìn qua, thấy không chảy quá nhiều máu, liệu có
nghiêm trọng không?” Lâm Đào hỏi.

“Chảy nhiều máu hay không cũng chỉ có thể cho biết vết rách vỡ trên da
đầu chị ấy lớn hay nhỏ.” Tôi đáp, “Sự nguy hiểm của chấn thương sọ não
không nằm ở bên ngoài da đầu, mà nằm ở bên trong sọ. Mọi người phải
chuẩn bị tâm lý. Lúc ở trên xe tôi thấy hai bên đồng tử của vợ Đại Bảo đã to
nhỏ không đều, chứng tỏ tình trạng thương tổn trong đầu nghiêm trọng hơn
vết thương trên da đầu rất nhiều”.

“Đồng tử ư?” Trần Thi Vũ cuống quýt, đôi mắt to ngấn nước như chỉ trực
chờ trào ra, “Chẳng phải bác sỹ nhìn đồng tử để chẩn đoán sống chết sao?
Anh nói chị nhà anh Bảo vẫn còn dấu hiệu sống cơ mà?”

“Đừng nôn nóng.” Tôi nói, “Nhìn đồng tử là thử xem có phản ứng với ánh
sáng hay không. Bác sỹ xem xét đồng tử không chỉ để chẩn đoán chuyện
sống chết, mà tổn thương sọ não cũng phải nhìn đến đồng tử”.

Trần Thi Vũ đưa mắt nhìn Đại Bảo phía xa đang ngây ngẩn đứng tựa vào
cửa phòng cấp cứu, hỏi: “Hay là chúng ta đến an ủi anh Đại Bảo?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.