PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 446

camera. Vụ án diễn ra ở khách sạn lắp đầy camera, bởi vậy cách điều tra
này vẫn là phương pháp ngắn gọn, dễ dàng, mau chóng nhất.

Vì cứu người nên dường như ở cửa hiện trường chẳng còn dấu vết nào đáng
kể. Lâm Đào dùng cọ lông chuyên dụng quét ra rất nhiều dấu vân tay còn
mới, điều này khiến cho các dấu vết tìm thấy trên cửa không thể trở thành
chứng cứ có hiệu lực.

Sàn phòng được trải thảm. Đối với những cảnh sát kỹ thuật hình sự, thảm là
loại vật truyền thông tin tệ nhất, rất khó lưu lại dấu vết phạm tội. Dù Lâm
Đào bò ra đất hơn nửa giờ cũng không phát hiện dấu chân nào có giá trị. Có
thể thấy, lần công tác kiểm tra khám nghiệm hiện trường này chỉ có thể tay
trắng ra về.

“Hẳn mọi người còn nhớ rõ chi tiết này?” Tôi nhìn chăm chú vào một đoạn
xích được treo cạnh khung cửa.

Vũ “nhóc con” đi tới, giơ máy ảnh ra chụp một tấm, nói: “Đúng vậy. Lúc
chúng ta đi vào cửa, vật này vẫn đang móc lên. Vốn dĩ cái xích nằm ở trên
cánh cửa, khi khóa cửa lại thì được móc sang khung cửa. Em đá một cú
khiến mắt xích ở khe cửa bị tung ra, nên đoạn xích đứt mới treo bên khung
cửa”.

“Bây giờ có hai vấn đề cần phải lo.” Tôi nói, “Thứ nhất, ai đã cài xích cửa?
Liệu có thể xử lý dấu vân tay trên xích cửa không?”

“Là hung thủ cài xích cửa.” Một giọng nói vang lên.

Ngoài cửa có một người đang đứng, “võ trang hạng nặng” , phía trên chiếc
khẩu trang lộ ra đôi mắt rực lửa. Chúng tôi biết, Đại Bảo đến rồi.

“Anh đến đây làm gì?” Vũ “nhóc con” kêu lên, “Anh để vợ nằm một mình
ở bệnh viện à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.