PHẬT PHÁP CHO MỌI NGƯỜI - Trang 158

này, vun trồng nó, thay vì chỉ để nó xảy đến một cách tình cờ, ngẫu nhiên.
Nhiều đệ tử của tôi, những người đầy lòng oán hận đối với cha mẹ họ, đã
hỏi tôi họ phải làm thế nào để phát triển lòng biết ơn đối với cha mẹ. Dạy
về lòng từ bi, hay metta, một cách quá cực đoan có thể phản tác dụng,
khiến họ thêm sân hận. Tôi nhớ có một phụ nữ, dự một trong các khóa tu
của tôi, mỗi lần nói đến việc phải rải tâm từ đến cho cha mẹ thì bà lại nổi
giận. Sau đó bà lại cảm thấy rất ân hận. Mỗi lần nghĩ về mẹ mình là bà chỉ
cảm thấy oán hận. Đó là vì bà chỉ sử dụng lý trí của mình; bà muốn thực
hành từ bi, nhưng trong lòng không có chút tình cảm từ bi nào.
Điều quan trọng là ta nhận ra được sự xung đột giữa tình cảm và lý trí. Lý
trí bảo rằng chúng ta cần tha thứ cho kẻ thù, hay thương yêu cha mẹ mình,
nhưng trong lòng chúng ta lại nghĩ: “Tôi không thể tha thứ cho họ vì những
gì họ đã gây ra cho tôi”. Vì thế, chúng ta chỉ cảm thấy oán giận, hờn trách,
hoặc chúng ta lại tự trách: “Tôi thiệt là người tồi tệ vì tôi không thể tha thứ
cho người. Chắc có gì đó không ổn đối với tôi”. Khi điều đó xảy ra, tôi thấy
việc sử dụng thiền tâm từ đối với chính các cảm xúc của mình, rất hữu ích.
Nếu trong lòng chúng ta nghĩ rằng cha mẹ đã không thương yêu, tử tế với
mình, thì ta nên có tâm từ đối với tình cảm đó; ta có thể nhìn, với tâm
không phán đoán, rằng đó thực sự là những tình cảm đang xảy ra trong
lòng, để chấp nhận tình cảm đó với lòng kiên nhẫn.
Một khi tôi đã bắt đầu chấp nhận sự đối kháng của tôi đối với cha, hơn là
đè nén nó, tôi đã có thể dần dần giải tỏa điều đó. Khi chúng ta giải quyết
vấn đề gì đó với tâm chánh niệm, chúng ta có thể buông xả, và giải thoát
bản thân ra khỏi sự trói buộc của nó. Việc giải tỏa những xung đột như thế
khiến ta càng có nhiều suy gẫm thêm về cuộc đời.
Sống mà không có lòng biết ơn là một cuộc sống vô nghĩa. Nếu cuộc đời
chỉ là một chuỗi của những lời oán than về sự bất công, về những thua thiệt
mà ta đã gặp phải, nhưng lại không nhớ đến những may mắn đã từng đến
với chúng ta, thì chúng ta chắc chắn sẽ bị trầm cảm - một căn bệnh thường
gặp trong xã hội ngày nay. Chúng ta sẽ khó tìm được hạnh phúc trong cuộc
sống: chúng ta sẽ nghĩ rằng cái khổ của mình là vĩnh hằng.
Khi trở thành một tu sĩ Phật giáo ở Thái Lan, tôi may mắn được gặp vị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.