PHẬT PHÁP CHO MỌI NGƯỜI - Trang 159

thầy, Luang Por Chah, mà nhiều người biết đến với tên, Thiền sư Ajahn
Chah, người đã là nguyên nhân để tôi đầy lòng hàm ân với cuộc đời. Lúc
đó tôi khoảng ba mươi ba hay ba mươi bốn tuổi, và tôi phải thú nhận rằng
tôi chưa hề có lòng hàm ân trong cuộc đời. Tôi vẫn còn chấp ngã nặng nề,
lúc nào cũng là tôi muốn gì, tôi nghĩ gì. Tuy nhiên, sau một thời gian tu tập,
khoảng năm thứ sáu trong cuộc đời tu của mình, tôi đã có được một trải
nghiệm sâu sắc, một trải nghiệm được coi như là katannu katavedia, hay
lòng biết ơn đối với cha mẹ mình.
Tôi đã xuất gia nhiều năm trước khi được gặp ngài Ajahn Chah. Tôi rất
ngưỡng mộ và tin tưởng vào Phật giáo, cũng như rất sốt sắng để học và
thực hành Phật pháp. Nhưng tận sâu thẳm vẫn là cái cảm giác của ngã
chấp, của tôi tu học, tôi thực hành. Khi xuất gia, tôi vẫn còn cầu mong:
“Tôi muốn được giải thoát. Tôi muốn được giác ngộ”. Tôi không quan tâm
đến người khác, đến cha mẹ, hay ngay cả đến thiền sư Ajahn Chah, là
người đang giúp tôi tu học. Tôi cũng nghĩ là ngài rất tốt vì đã giúp đỡ tôi,
nhưng trong lòng tôi không có cảm giác hàm ân.
Tôi nghĩ rằng đó là chuyện tự nhiên, rằng cuộc đời phải mang đến cho tôi
những thứ đó - một thứ ngã mạn khó chấp nhận. Khi chúng tôi lớn lên
trong sự đầy đủ của một gia đình thuộc giai cấp trung lưu, chúng tôi đã coi
mọi thứ là chuyện đương nhiên. Cha mẹ tôi đã làm việc cực khổ để chúng
tôi được sống thoải mái, nhưng tôi luôn nghĩ là họ chưa làm đủ bổn phận,
và rằng đáng lý ra tôi phải được đầy đủ hơn nữa. Dầu đó không phải là
những điều tôi nói ra, nhưng thái độ tôi tỏ rõ điều đó, rằng tôi xứng đáng
được có tất cả mọi thứ: người khác phải chu cấp cho tôi tất cả; cha mẹ tôi
phải mang đến cho tôi một cuộc sống tốt nhất, vì tôi muốn được như thế.
Do đó, tôi nghĩ bổn phận của thiền sư Ajahn Chah là phải dạy dỗ, dìu dắt
tôi!
Ở Thái Lan, tôi đã siêng năng tu tập và quyết chí theo đuổi cuộc sống xuất
gia của mình. Sau khi đã tham dự năm mùa an cư (vassas), người tu sĩ trẻ
không còn là sa di nữa, mà được tự do rời khỏi tu viện. Tôi cảm thấy được
ở bên thầy cũng tốt, nhưng tôi cũng muốn tự đi con đường riêng của mình.
Từ miền đông bắc tôi đi đến trung tâm Thái Lan. Sau mùa an cư, tôi hành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.