PHẬT PHÁP CHO MỌI NGƯỜI - Trang 161

cao siêu để chúng sanh có thể thấu đạt, nên không thể truyền dạy cho họ.
Sau đó, theo truyền thuyết, một trong các vị trời đã đến và thưa, “Bạch Thế
Tôn, xin hãy vì những chúng sanh có ít bụi trong mắt, mà giảng Pháp”.
Lúc đó Đức Phật với tâm siêu việt của mình, quán sát xem ai là những
người có thể hiểu được Pháp. Đức Phật đã nghĩ đến các vị thầy cũ của
mình, nhưng Đức Phật biết rằng cả hai đã qua đời. Sau đó Đức Phật nghĩ
đến năm người bạn đồng tu với Ngài thuở trước, những người đã xa lánh
ngài. Với lòng từ bi, Đức Phật lên đường đi tìm năm người bạn đó, và đã
giảng cho họ nghe về thuyết Tứ Diệu Đế. Điều này khiến tôi cảm thấy
katannu katavedita đối với Đức Thế Tôn. Thật là diệu kỳ: như tôi đây, một
kẻ sống ở thế kỷ này – lại có duyên lành được lắng nghe Phật pháp, và Phật
pháp tinh nguyên vẫn còn lưu truyền cho đến ngày nay.
Việc được có một vị thầy đang tại thế (ND: ngài Ajahn Chah đã mất năm
1992) như thiền sư Ajahn Chah không giống như việc bạn tôn thờ một vị
tiên tri đã sống cách đây hai ngàn năm trăm năm, mà thực sự là tôi được
thừa hưởng sự truyền thừa từ chính Đức Thế Tôn. Có lẽ do được đến viếng
những thánh tích Phật giáo, mà lòng hàm ân của tôi bắt đầu trở nên rất
mãnh liệt. Lúc đó, khi nghĩ đến thiền sư Ajahn Chah ở Thái Lan, tôi nhớ
rằng tôi đã nghĩ: “Ta đã ở đủ năm năm rồi, giờ ta phải ra đi. Ta sẽ chu du
đây đó, thám hiểm vài nơi, làm những gì ta muốn, thoát khỏi sự quan sát
của ông thầy già”. Tôi nhận ra đúng là tôi đã bỏ chạy khỏi nơi ấy.
Khi cảm giác hàm ân này trào dâng trong lòng, tôi chỉ muốn chạy về Thái
Lan và phủ phục dưới chân thiền sư Ajahn Chah. Làm sao bạn có thể đền
đáp ơn của một vị thầy như thế? Tôi không có tiền bạc gì, mà đó cũng
không phải là thứ Thầy tôi cần. Sau đó tôi nghĩ rằng cách tốt nhất tôi có thể
làm để thầy tôi vui là trở thành một tỳ kheo chân chính, và trở về đó để
giúp đỡ thầy. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì thầy tôi muốn. Với ý nghĩ đó, tôi đã
trở về Thái Lan, sau năm tháng ở Ấn Độ, và đến đảnh lễ thầy. Đó là một sự
cúng dường đầy hoan hỷ, không phải là điều bó buộc, vì nó đã xuất phát từ
lòng hàm ân (katannu), lòng biết ơn đối với những duyên lành tôi đã được
tiếp nhận.
Từ đó, tôi nhận thấy rằng việc hành thiền của tôi bắt đầu có tiến bộ. Lòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.