PHẬT PHÁP CHO MỌI NGƯỜI - Trang 29

ta dùng cùng một tên để gọi chúng. Đó không phải là con đường đạo của
Đức Phật. Đúng ra thì sự nhàm chán không có mâu thuẫn, xung đột, không
có ác ý đến bất cứ ai. Bạn không than phiền hay đổ lỗi – mà bạn nhìn mọi
thứ đều trống không.
Có nghĩa là lúc đó tâm bạn rổng rang. Nó không còn bám víu vào điều gì.
Điều đó không có nghĩa là thế giới này không còn có người, có vật, không
có gì cả. Vẫn còn có người, có sự vật, có tâm rổng rang. Nhưng tâm ta nhìn
chúng với ý thức rằng, chúng không bền chắc. Vạn pháp được tiếp nhận
như chúng là, thuận theo dòng chảy tự nhiên của sinh diệt.
Thí dụ, bạn có thể có một chiếc bình. Bạn có thể thấy rằng nó đẹp, nhưng
tự chính nó, nó chỉ có mặt một cách tự nhiên. Nó không có gì để nói; chỉ có
bạn là người có tình cảm về nó, là người sẽ sống hay chết vì nó. Nếu bạn
thích hay không thích nó, nó cũng không bị ảnh hưởng. Đó là chuyện của
bạn. Nó như như, nhưng bạn là người có tình cảm thích hay không thích,
rồi bám víu vào chúng. Chúng ta so sánh tốt xấu về thứ này, thứ nọ. “Tốt”
làm tâm xao động. “Xấu” cũng xao động tâm. Cả hai đều là uế nhiễm.
Chúng ta không cần phải chạy đi đâu cả; chúng ta chỉ cần suy gẫm, quán
tưởng điều này. Đó là cách tâm vận hành. Khi chúng ta không thích gì, đối
tượng của sự không ưa thích không bị ảnh hưởng gì cả; nó cũng vẫn chỉ là
nó. Khi chúng ta ưa thích gì, nó cũng không bị ảnh hưởng bởi sự ưa thích
đó, mà cũng vẫn là nó. Tất cả chỉ là chúng ta tự làm khổ mình thôi.
Bạn cho là điều gì đó tốt, điều khác vĩ đại hơn, nhưng đó chỉ là do bạn tự
suy nghĩ ra. Nếu bạn có chánh niệm, bạn sẽ ý thức được rằng tất cả vạn
pháp đều bình đẳng.
Một thí dụ dễ hiểu là với đồ ăn. Chúng ta thường cảm thấy rằng loại đồ ăn
này hay loại đồ ăn kia rất ngon. Khi chúng ta nhìn thấy những đĩa đồ ăn
này trên bàn, trông chúng rất hấp dẫn; nhưng một khi mọi thứ đã vào bao
tử, thì đó lại là chuyện khác. Chúng ta nhìn các dĩa đồ ăn và nói, “Cái này
là cho tôi. Cái kia là cho anh. Cái nọ là của cô ta.” Nhưng sau khi chúng ta
đã ăn rồi, và bài tiết ra, có lẽ không có ai đi tranh giành những thứ đó và
nói: “Đây là của tôi. Đó là của anh.” Có đúng vậy không? Lúc đó bạn có
còn muốn sở hữu hay tham đắm chúng không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.