PHẬT PHÁP CHO MỌI NGƯỜI - Trang 39

không tùy theo ý chúng ta, chúng có luật lệ riêng của chúng. Ta có thể tô
điểm, làm sạch đẹp cho thân trong một khoảng thời gian ngắn, như cô gái
trẻ tô son, đánh móng tay, nhưng khi tuổi già đến, mọi người có khác gì
nhau. Đó là bản chất của thân, ta không thể làm khác được. Nhưng cái
chúng ta có thể làm là phát triển tâm, thanh tịnh hóa tâm.

Ngay khi vừa được sinh ra, chúng ta đã chết. Sinh và tử chỉ là một. Giống
như một thân cây: khi có rễ, phải có các cành non. Khi có các cành non,
phải có rễ. Ta không thể có thứ này, mà không có thứ kia. Thật buồn cười
khi chứng kiến cảnh con ngưòi đau khổ tột cùng, sợ hãi, thất thần, buồn
thảm khi có người thân chết và mừng vui, hạnh phúc lúc họ được sinh ra.
Thật ra theo tôi nghĩ, nếu cần khóc ta khóc lúc sinh ra đời. Vì sinh thực ra
là tử, và tử là sinh, rễ là cành lá, cành lá là rễ, nếu cần khóc hãy khóc từ lúc
bắt rễ, khóc lúc mới chào đời. Hãy nhận cho rõ: không có sinh, không có
tử, chúng ta có thể hiểu điều đó không?

Ta không cần phải lo âu về bất cứ điều gì, vì đây không phải là căn nhà
thực sự của ta, nó chỉ là một chốn tạm dùng. Dầu muốn, dầu không, ta đã
có mặt ở trong cõi đời, vậy hãy quán chiếu về bản chất của cuộc đời. Tất cả
mọi vật hiện hữu ở đây phút hiện tại, đều sẽ biến mất, hủy diệt. Hãy quán
sát thân ta. Có bộ phận nào còn giữ nguyên hình thể lúc ban đầu? Da ta có
giống như xưa không? Và tóc? Đã đổi thay rồi phải không? Những cái xưa
cũ, đã biến đi đâu? Đó là luật tự nhiên, đó là bản chất của sự vật. Khi duyên
hợp tan, chúng biến mất. Không có gì trên thế giới này đáng để ta dựa vào -
đó là một vòng luân hồi không dứt của phiền não, khổ đau, sung sướng và
đau đớn. Không bao giờ có sự bình an.

(Theo Our Real Home, Tricycle 1997)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.