740
無量壽經 - 漢字
&
越語
N
ẾU MUỐN PHẬT PHÁP HƯNG, DUY CHỈ CÓ TĂNG KHEN TĂNG!
cái mão, và cái mão d
ụ cho danh hiệu Phật A Mi Đà. Bây giờ tay tôi chỉ còn nắm
c
ầm cái mão, ngoài cái mão không còn nắm cầm cái gì hết. Nếu cầm vạt áo mà
quý Ph
ật tử nói tôi đang cầm nắm cái mão thì đâu có được phải không? Cái mão
này t
ỷ dụ cho danh hiệu Phật A Mi Đà. Cũng tương tự như vậy! Nếu trong tâm
mình đang niệm Phật mà còn niệm nào khác thì không thể nói là niệm Phật (như
ở đây tôi đang cầm cái mão chung với cái vạt áo thì không thể gọi là chỉ cầm giữ
cái mão được). Cho nên, tiếng “chấp trì” thực hành cũng khó lắm chứ không phải dễ,
nghĩa là một thứ thôi. Chấp trì danh hiệu Phật chỉ là một thứ danh hiệu Phật thôi.
N
ếu trong tâm mình có một cái tưởng, hoặc một niệm, một suy nghĩ gì khác, đâu
th
ể gọi là chấp trì. Như tay tôi như vầy thì gọi là chấp trì cái mão, mà bây giờ lại
thêm v
ạt áo nữa thì không thể nói chấp trì cái mão được, có phải vậy không?
Khó ch
ớ không phải dễ đâu! Việc làm từ phàm đến Thánh đâu phải chuyện
thường, phải tinh tấn cố gắng nhiếp tâm. Đức Phật Thích Ca Mâu Ni dạy, nếu mình
nhi
ếp trì danh hiệu Phật được từ một ngày, hai ngày đến sáu ngày, bảy ngày thì được
Nh
ất Tâm Bất Loạn, gọi là Niệm Phật Tam-muội, là Chánh định. Người như vậy, lúc
s
ắp lâm chung sẽ được Phật A Mi Đà cùng với Thánh chúng hiện đến trước người đó.
Người đó thấy Phật cùng với Thánh chúng thì Chánh niệm hiện tiền, được vãng sanh
v
ề Cực Lạc thế giới (nghĩa là bỏ thân này liền sanh về Cực Lạc). Việc làm từ phàm
đến Thánh, từ khổ đến vui mà tóm tắt mau lẹ như vậy nên Đức Phật Thích Ca nói đó
là m
ột điều lợi lớn. Cho nên, Đức Phật khuyên tất cả mọi người đều nên phát nguyện
sanh v
ề cõi Cực Lạc. Đó là lời khuyên phát nguyện lần thứ hai trong Kinh A Mi Đà.
L
ần thứ nhất là khuyên phát nguyện sanh về thế giới Cực Lạc để sống cùng với những
b
ậc Thượng-thiện-nhơn, Nhất Sanh Bổ Xứ. Kế đến là được Phật A Mi Đà và các
Thánh chúng đến hiện thân trước mặt, người đó được vãng sanh về cõi Cực Lạc. Vì
v
ậy, mọi người nên nghe theo đây mà phát nguyện cầu sanh về cõi Cực Lạc. Đó là
l
ời khuyên phát nguyện lần thứ hai của Đức Phật Thích Ca.
Huynh đệ nên nhớ bốn chữ “chấp trì danh hiệu” trong kinh, cũng như tôi
thí d
ụ nắm giữ cái mão này, để mà kiềm giữ cái tâm mình. Khi mình xưng danh
hi
ệu “Nam mô A Mi Đà Phật”, làm sao trong tâm mình chỉ có “Nam mô A Mi
Đà Phật” mà thôi. Đừng có cái gì khác, đừng cho một niệm gì xen vào hết. Ví
như khi tôi nắm giữ cái mão này thì chỉ nắm giữ cái mão này thôi, chớ không có
cái gì khác xen vào. Không có cái này xen vào, không có cái kia xen vào, ch
ỉ có
m
ột thứ thôi. Mình tập như vậy lâu ngày thì tâm nó dần quen. Ban đầu khó lắm
ch
ớ không phải dễ, đủ thứ chuyện nó xen vào trong tâm mình. Không phải một
chuy
ện, hai chuyện, ba chuyện đâu; cũng không phải một chục, hai chục, ba
ch
ục mà là hàng trăm chuyện, không phải ít đâu! Quý Phật tử cứ nghiệm ở nơi
tâm mình thì bi
ết, nhưng mà tại sao vậy? Vì từ lâu mình luôn sống trong tạp
ni
ệm, nó quen quá rồi. Khi đã huân tập thành thói quen mà bắt nó chỉ nghĩ một
th
ứ thôi, việc đó không phải dễ dàng. Dù rằng không phải dễ nhưng cứ cố gắng