thượng toà nhà bốn tầng xuống vỉa hè dưới đường. Trong bản tường trình
yêu cầu được bảo hiểm bồi thường, anh ta kể: “Sẽ mất rất nhiều thời gian để
chuyển tất cả những viên gạch đó xuống bằng tay. Vì vậy, tôi quyết định
chất gạch vào một cái thùng và hạ xuống bằng ròng rọc mà tôi đã buộc chặt
trên sân thượng toà nhà. Sau khi buộc chắc dây thừng dưới mặt đất, tôi quay
lên sân thượng buộc chặt dây thừng xung quanh thùng chứa gạch, và hạ nó
xuống vỉa hè.
Sau đó, tôi chạy xuống vỉa hè, tháo dây, và giữ chặt nó để điều khiển thùng
gạch từ từ hạ xuống. Nhưng vì tôi chỉ nặng hơn 63 kg, trong khi thùng gạch
nặng khoảng hai tạ, nên nó bất ngờ giật mạnh, kéo tôi lên khỏi mặt đất
nhanh đến nỗi tôi không kịp thả dây thừng ra. Khi bị kéo lên đến giữa tầng
hai và ba, tôi đụng phải thùng gạch đang lao xuống, làm phần trên cơ thể
của tôi bị thâm tím và trầy xước.
Tôi vẫn nắm chặt đầu dây cho đến khi bị kéo lên tới sân thượng. Tay tôi bị
kẹp vào ròng rọc, các ngón tay cái dập nát. Đúng lúc đó, thùng gạch rơi
mạnh xuống vỉa hè và vỡ toang đáy. Chiếc thùng chỉ còn nặng chưa đến 20
kg. Vì vậy, tấm thân 63 kg của tôi bắt đầu rơi nhanh xuống và va phải chiếc
thùng rỗng đang lao lên. Kết cục là tôi bị vỡ mắt cá chân.
Tôi tiếp tục rơi xuống đống gạch lổm chổm. Hậu quả là tôi bị bong gân
lưng và gãy xương cổ. Lúc này, tôi hoàn toàn mất ý thức nên thả dây thừng
ra. Thế là chiếc thùng rỗng lao xuống đầu tôi khiến tôi bị chấn thương”.
Câu hỏi cuối cùng trong mẫu yêu cầu bảo hiểm bồi thường là: ”Bạn sẽ làm
gì nếu xảy ra tình huống như vậy một lần nữa?” Trả lời: “Tôi sẽ không bao
giờ cố gắng thực hiện công việc một mình nữa”.
Theo quan sát của tôi thì có ba cấp độ về con người/kỹ năng làm việc: