PHẾ ĐÔ - Trang 120

- Chỉ được lấy tên tôi đánh mấy bức điện ấy, cũng không được nói tôi
mở hiệu sách đâu đấy nhé!
Hồng Giang nói;
- Anh cẩn thận quá đấy, quả thật lấy tên anh thành tên hiệu sách này,
thì sách gì cũng nhập được.
Trang Chi Điệp nói:
- Tôi là nhà văn, nhà văn dựa vào tác phẩm. Bên ngoài biết tôi mở
hiệu sách, sẽ nghĩ như thế nào?
Hồng Giang nói;
- bây giờ là lúc nào, văn nhân đi buôn bán là chuyện chính đáng lắm
chứ, cái tên cũng là của cải anh không dùng thì lãng phí, chỉ dựa vào viết
văn có mà phất khối lên đấy. Một truyện vừa chẳng bằng một chữ của Cung
Tịnh Nguyên.
Ngưu Nguyệt Thanh nói;
- Hồng Giang còn chuyện nữa định bàn với anh. Hồng Giang ơi, nói
đi.
Hồng Giang nói:
- Mở hiệu sách được một năm thì tôi cũng đã nắm được tình hình làm
ăn, viết sách chẳng bằng bán sách, bán sách chẳng bằng biên soạn sách.
Hiện nay nhiều hiệu sách đều đang tự soạn sách, hoặc bỏ tiền ra mua một
tên sách của nhà xuất bản, hoặc in vụng trộm luôn, rặt biên soạn những
quyển nhỏ loại tình yêu đâm chém, chẳng cần hiệu đính gì hết, in một lúc
hàng mấy chục vạn, hàng triệu cuốn tung ra. Thằng Thuận con ở phố Chu
Tước Môn, cái đồ dốt đặc cán mai, một chữ đại không biết, nhưng lại thuê
người lấy kéo và keo cắt dán những đọan chơi bời trai gái trong các quyển
sách nhỏ thu gom ngoài xã hội, biên soạn hẳn thành một quyển sách, kiếm
tới mười lăm vạn, hiện giờ ra vào đều thuê xe con, ngày nào cũng đến
khách sạn Đường Thành ăn đồ bỉên tươi ngon.
Trang Chi Điệp nói;
- Tôi biết những chuyện ấy, mình không thể làm được.
Hồng Giang nói:
- Tôi biết anh sẽ nói thế, bây giờ có một việc tôi đã bàn với chị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.