Thanh. Một con buôn sách đem đến một quyển kiếm hiệp đã in xong, do
Lưu Đức sáng tác, bán không chạy, định bán cho mình giảm một nửa tiền.
Tôi nghĩ, mình cứ nhận về, thay cái bìa khác, để tên lớn Toàn Dung, nhất
định kiếm ối tiền.
Trang Chi Điệp nói:
- Làm sao lại kiếm được ối tiền?
Hồng Giang nói;
- Sách của Kim Dung bán chạy lắm, quyển sách ấy đương nhiên
chẳng thể bằng Kim Dung, mình lấy tên Toàn Dung, viết thật láu, chợt nhìn
một cái cũng là Kim Dung, nếu họ tra ra, thì cãi tôi viết là Toàn Dung cơ
mà. Chuyện anh cứ để tôi làm, chỉ có điều phải đầu tư mười vạn đồng. Anh
và chị Thanh xem có cách nào giải quyết số tiền này được không?
Ngưu Nguyệt Thanh nói;
- Chỉ cần thầy giáo em đồng ý chị sẽ lo được tiền. Hôm nay Uông Hy
Miên đưa thiếp mời, báo ngày mai ăn mừng đại thọ bảy mươi tuổi cho mẹ
anh ấy, mong cả nhà ta cùng đến dự. ngày mai nếu anh đi thì đi, không thì
em đi, mượn anh ấy tám vạn, mình lấy thêm ở sổ tiết kiệm, cũng gom đủ
mười vạn.
Trang Chi Điệp nói:
- Bà cụ đã bảy mươi tuổi rồi cơ à? Mình cứ ngỡ là sáu mươi tuổi cơ
chứ! Phải đi thôi, nhưng đi chúc thọ người ta, sao còn dám mở mồm vay
tiền!
Trao đổi một lúc, tạm thời ý kiến không đồng nhất, Ngưu Nguyệt Thanh
giục Hồng Giang cứ về hiệu sách đã. Hồng Giang đi rồi, chị cúi xuống hỏi
chồng:
- Tối nay anh có đến Hội văn học nghệ thuật không?
Trang Chi Điệp đáp:
- Muộn thế này sáng đấy lại phải gọi người mở cổng.
Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
- Nếu còn sớm anh vẫn đi chứ? Chúng mình là vợ chồng kiểu gì vậy?
Trang Chi Điệp nin thinh, lên giường ngủ trước. Ngưu Nguyệt Thanh cũng
đi ngủ theo. Hai người chẳng ai đụng vào ai chợt nghe thấy tiếng huyên