PHẾ ĐÔ - Trang 122

trên tường thành như nỉ non khóc lóc. Trang Chi Điệp nói:
- Tay nào thổi huyên thế nhỉ?
Ngưu Nguyệt Thanh cũng nói một câu:
- Ai thổi huyên thế không biết?
Nói xong lại trở về yên tĩnh. Trang Chi Điệp khi nói ra câu này, đâu có ý
định nói ra thành tiếng, mà chỉ nghĩ trong lòng, nào ngờ lại buột mồm nói
ra, cũng không ngờ Ngưu Nguyệt Thanh lại hỏi một câu y như vậy. Lúc
này anh đang mong vợ mau mau đi vào giấc ngủ, nhưng Ngưu Nguyệt
Thanh lại sột soạt trong chăn, va vào cả người anh, cầm tay anh lôi sang.
Trang Chi Điệp lo là lo chuyện này, quả nhiên như thế thật. Anh chán ngán
quay lưjg lại, giả vờ như không biết gì hết.
Nằm yên ắng một lúc như vậy, lại cảm thấy không phải với vợ, bèn quay
người lại, định thi hành trách nhiệm của mình. Nhưng Ngưu Nguyệt Thanh
bảo:
- Anh yếu sức thì sờ em, kể vài câu chuyện cho vui.
Đương nhiên, Trang Chi Điệp kể những câu chuyện đã kể đi kể lại bao
nhiêu lần. Ngưu Nguyệt Thanh không nghe, cứ đòi kể chuyện có thật.
Trang Chi Điệp nói:
- Đào đâu ra chuyện có thật chứ?
Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
- Cứ kể những chuyện anh đã từng làm ấy mà!
Trang Chi Điệp nói:
- Anh đã làm những gì nào? Lợn trong nhà đói, réo ông ổng đào đâu
ra cám cơ chứ?
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Em cứ nghi nghi tại sao anh không lên được. Có mười phần thì ra
ngoài dốc cho người khác hết tám phần là cái chắc.
Trang Chi Điệp bảo:
- Em giữ rịt đến thế, anh còn dám tiếp xúc với ai?
Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:
- Không có ai hả? Thế Cảnh Tuyết Ấm chẳng phải thắm thiết với
nhau ngần ấy năm còn gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.