PHẾ ĐÔ - Trang 138

lại dính vào nhau, tất cả sức lực dồn cả vào mút lưỡi.
Bất giác, cả bốn bàn tay cùng một lúc nắm bóp trên thân thể đối phương.
Tay Trang Chi Điệp như con rắn luồn xuống dưới, cái váy chật quá, tay cứ
cuống quýt lên, chỉ nắm được cạp váy. Đường Uyển Nhi liền cởi cúc váy ở
sau lưng ra (tác giả lược bỏ mười một chữ).
Trang Chi Điệp nói:
- Hôm tặng giày cho em, anh rất muốn sờ vào chân em.
Đường Uyển Nhi bảo:
- Em đã nhận ra, muốn anh sờ lắm, nhưng anh đã dừng lại.
Trang Chi Điệp hỏi:
- Thế sao em không ra hiệu bật đèn xanh?
Đường Uyển Nhi đáp:
- Em không dám.
Trang Chi Điệp nói:
- Anh cũng không có gan. Từ hôm gặp em, trong lòng đã yêu em, cảm
thấy có duyên với nhau. Nhưng em là người đàn bà đầu tiên anh đón tiếp,
trong lòng lại sợ, chỉ muốn mà thôi, chỉ cần em có một chút bày tỏ, thì anh
sẽ dũng cảm vô cùng.
Đường Uyển Nhi nói:
- Anh là danh nhân, em cứ tưởng anh không để ý đến cơ đấy!
Trang Chi Điệp đặt Đường Uyển Nhi mềm nhũn như sợi bún lên giường,
bắt đầu cởi bỏ xi líp, tụt luôn cả tât ny lông dài xuống dưới đầu gối. Cặp
chân trắng nõn nà bày ngồn ngộn ra trước mặt, trong cảm giác của Trang
Chi Điệp, đó là làn da mịn màng của cây xuân liễu đã bóc vỏ bên sông
Hoàng ở Đồng Quan thời còn bé, là cây hành già đã bóc vỏ trong nhà bếp.
Đường Uyển Nhi định tháo giày ra và bỏ hẳn tất ở chân, Trang Chi Điệp
bảo, anh thích nhất đi giày cao gót như thế này, liên giơ hai chân ấy lên,
đứng ở cạnh giường (tác giả cắt bỏ ba trăm bảy mươi chín chữ).
Trang Chi Điệp đã mặc xong quần áo, nhưng Đường Uyển Nhi vẫn nằm
như chết tại chỗ. Trang Chi Điệp đặt chị ta nằm ngay ngắn, rồi ngồi hút
thuốc trên ghế xa lông đối diện giường nằm ngắm nghía, thưởng thức mãi
trạng thái ngủ của người ngọc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.