PHẾ ĐÔ - Trang 136

- Đôi giày này rất vừa đi ra phố, người cứ nhẹ bâng.
Trang Chi Điệp đưa tay ram song lại hươ thành nửa vòng tròn ở lưng
chừng, rồi lại đỡ dưới cằm mình, có phần nào không ngồi yên. Đường
Uyển Nhi dừng một lát, cúi đầu co chân vào, gọi:
- Thầy giáo Điệp!
Trang Chi Điệp đáp;
- Hả?
Ngẩng đầu lên thì Đường Uyển Nhi cũng ngẩng lên nhìn anh. Hai người lại
không nói gì nữa. Trang Chi Điệp lúng túng nói:
- Đừng gọi tôi là thầy giáo.
Đường Uyển Nhi hỏi:
- Thế em gọi bằng gì?
Trang Chi Điệp bảo:
- Cứ gọi thẳng tên, gọi thầy giáo xa lạ quá!
Đường Uyển Nhi hốii:
- Vậy thì mở mồm thế nào?
Chị ta đứng dậy, song không biết làm gì, liền đi đến chỗ bàn sờ mó chiếc
gương đồng, nói:
- Nghe thầy giáo Phòng nói thầy giáo Điệp thích thu gom đồ cổ, mà
lại đem tặng chúng em chiếc gương đồng đẹp thế này ư?
Trang Chi Điệp bảo:
- Chỉ cần em cảm thấy nó đẹp là anh vui rồi. Em họ Đường, đây cũng
là đồ vật của thời kỳ Đường Khai Nguyên, em giữ nó càng thích hợp. Em
vừa xem độ sáng bóng của mặt gương, chứ chưa xem kỹ hoa văn ở đàng
sau gương đâu.
Đường Uyển Nhi bèn lật gương ra xem, mới nhìn rõ, ở dưới núm sau
gương có một con uyên ương mồm ngậm dải lụa đứng trên hoa sen, phía
trên núm là một đôi hạc tiên xoè cánh, cổ cúi xuống lại ngậm dải lụa có nút
đồng tâm. Còn ở chỗ gờ hẹp đường hoa văn răng lược lồi lên, có một vòng
hoa văn khắc dòng chữ "Nhân đức trong sáng, tuổi thọ kéo dài, chí lý thủy
chung, lấy điều tốt làm gương, hoàn thiện bản thân, nhìn son phấn mà nên
dáng nết, phân biệt trắng đen xấu đẹp, hoa nở bông xoè, trăng trong tròn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.