PHẾ ĐÔ - Trang 254

- Chửi luôn cả anh ấy chứ, nói lung tung khắp nơi, em coi trẻ con đã
ngấm ngầm cho uống thuốc ngủ để được rỗi rãi. Em làm thế thật à?
Liễu Nguyệt đáp:
- Đứa con nhà ấy kiếp trước là con ma hờ khóc mà chết hay soa ấy, cứ
tỉnh dậy là khóc! Anh chớ có nói em ở đây nhé! Ngộ nhỡ họ đến đây làm
ầm ĩ lên thì hại em đấy!
Triệu Kinh Ngũ nói:
- Anh không nói, nhưng con người là vật sống, chứ đâu phải một thứ
chết, em suốt ngày đi ra đi vào, nào đi phố, nào mua sắm thức ăn, liệu có
giữ nổi những người trong khu nhà ấy không nhìn thấy em không? Nhìn
thấy thì liệu có báo với họ không? Nếu họ đến tìm anh, thì anh có phải là
công an đâu mà quản được người ta.
Liễu Nguyệt ỉu xìu nét mặt, nói:
- thường ngày anh chả leo lẻo bốc phét anh quen nhiều bọn đỏ bọn
đen là gì, sao anh không sai bọn đen đến doạ họ một trận. Việc này em nhờ
anh. Nếu anh chỉ nói mồm dối em, thì từ nay trở đi đừng có vác mặt đến
nhà thầy Điệp nữa!
Triệu Kinh Ngũ bảo:
- Em định dựa thế nạt anh đấy hả?
Tiễn Triệu Kinh Ngũ đi rồi, Liễu Nguyệt còn đứng ở đầu ngõ một lúc, thì
Ngưu Nguyệt Thanh về. Thấy Liễu Nguyệt cắn ngón tay đứng thẫn thờ ở
đó, hỏi đứng đây làm gì? Liễu Nguyệt đáp, thầy giáo sai tiễn Triệu Kinh
Ngũ, cũng đang định về.
Ngưu Nguyệt Thanh liền nhắc nhở, con gái không có việc không được ra
đầu ngõ ngáo ngơ. Hai người đang nói thì Chu Mẫn và Đường Uyển Nhi,
mỗi người một xe đạp rẽ vào ngõ. Ngưu Nguyệt Thanh liền hỏi luôn:
- hai anh chị trai vàng gái ngọc, son rỗi thoải mái tự do, dạo khắp thế
giới, bây giờ lại định đi nhảy tiệm nào thế?
Đường Uyển Nhi đã xuống xe, nói:
- Chúng em đang định đến nhà thầy cô đây. Trưa nay, thầy giáo Phòng
cho biết thầy Điệp bị đau chân, em hoảng quá định đi ngay, nhưng Chu
Mẫn bảo chờ anh ấy hết giờ làm việc cùng đến một thể. Vết thương của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.