PHẾ ĐÔ - Trang 313

khách, nhìn thấy Liễu Nguyệt trần truồng, đã bò ra sảnh, nhìn chòng chọc
vào chị, nói:
- Rồng bắt người, chị cả ơi! Rồng định bắt người, không thấy bà đâu
cả!
Ngưu Nguyệt Thanh liền chạy sang buồng mẹ, quả nhiên trên giường quan
tài của bà không có người, lại sang buồng bếp, nhà vệ sinh, phòng sách,
vẫn không thấy bóng dáng. Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
- Xem có dép của bà không?
Không thấy dép, hai chị em liền mở cửa đi ra sân. Ngoài sân trời đang mưa,
trong ánh chớp đã nhìn thấy bà già đang quỳ trên một hòn đá ở đó chắp hai
tay cầu khẩn. Liễu Nguyệt vẫn trần truồng chạy đến bế luôn bà già đang
trong tư thế quỳ vào nhà đặt lên giường. Ngưu Nguyệt Thanh chạy vào vội
vàng lấy quần áo khô thay cho mẹ, cũng lấy luôn cái chăn khoác lên người
Liễu Nguyệt. Chị hỏi:
- Mẹ ơi, nửa đêm trời tối đen như mực, mẹ chạy ra ngoài làm gì, mẹ
định để sấm sét đánh chết hay sao?
Bà già đáp:
- Trên trời gây chuyện rắc rối, mẹ sợ bọn họ làm hăng quá, lan cả vào
trong thành.
Liễu Nguyệt bực bội hỏi:
- Trên trời đang gây chuyện rắc rối, chuyện rắc rối như thế nào hả bà?
Bà già đáp:
- một bầy ma quỷ đánh nhau với một bầy ma quỷ, đánh nhau dữ lắm,
cả thành phố túa ra xem, bọn mất dậy chỉ đứng xem ầm ĩ, không đứa nào
chịu khấn vái.
Liễu Nguyệt hỏi:
- Bây giờ trên phố có những ai hả bà? Có ma nó xem phải không ạ?
Bà già đáp:
- Ma đầy, ma toàn thành phố còn đông hơn người toàn thành phố nữa
cơ! Người này chết biến thành ma, nhưng mà thường không chết, con nọ
chen con kia chất thành đống.
Liễu Nguyệt nghe xong sắc mặt lại tái nhợt. Ngưu Nguyệt Thanh bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.