PHẾ ĐÔ - Trang 379

từng nói với A Lan, trước kia em đã từng chịu đói ở Tân Cương. A Lan bảo
em nó cũng đã từng nhịn đói. Nhưng A Lan chỉ có một lần đi công tác ở
miền núi, đi một ngày đường không có một miếng cơm, còn em chịu đói
như thế nào nhỉ? Em thật sự ăn bữa này không biết bữa mai thế nào, gia
đình nghèo túng tới mức không có một nắm gạo, lúc nào cũng thấy bụng
đói, hai trường hợp ấy khác nhau chứ!
Trang Chi Điệp nói:
- Tôi hiểu…
Mạnh Vân Phòng ngồi một bên nghe, trong lòng dường như đã hiểu ra điều
gì, lại không hiểu gì cả, chỉ cảm thấy họ nói chuyện với nhau hợp ý, liền
bảo anh lấy xem máy đi vào trong thành phố có chút việc. Trang Chi Điệp
cứ ở đây viết thư và chờ, hai tiếng đồng hồ sau về đón. Bất chấp Trang Chi
Điệp có đồng ý hay không, nói xong Mạnh Vân Phòng đi ra xe nổ máy
"Mộc Lan" đi luôn.
Mạnh Vân Phòng vừa đi khỏi, Trang Chi Điệp có phần nào không được tự
nhiên. A Xán hỏi:
- Bây giờ thì anh yên chí viết thư chứ ạ?
Trang Chi Điệp đáp:
- Vâng.
A Xán liền lấy giấy bút ra, gạt những thứ để lộn xộn trên mặt bàn sang một
bên để Trang Chi Điệp ngồi, chị bảo chị ngồi đây xem sách, không gây ảnh
hưởng đến anh. Ngay một lúc Trang Chi Điệp chưa thể nhập cuộc được,
mở đầu vài chữ, lại xé đi. A Xán liền bảo nắng rọi vào, bước đến đóng rèm
cửa sổ, lại sợ anh ấy bức, lấy quạt quạt cho anh ở đàng sau.
Trang Chi Điệp bảo không cần quạt, tìm được cảm xúc bắt đầu viết, càng
viết càng nhập hồn, tình cảm sâu nặng như đam mê. A Xán ngồi một chỗ
đọc sách một lúc, đưa mắt lặng lẽ nhìn dáng dấp Trang Chi Điệp đang
chăm chú viết thư. Không biết đã bao lâu, Trang Chi Điệp viết xong, quay
lại nhìn, thấy A Xán đang nhìn mình ngây người ra. Anh nhìn A Xán, song
chị không phát hiện ra, anh lên tiếng:
- Viết xong rồi!
A Xán bất thình lình giật mình, biết mình bị mất vía, mặt e thẹn đỏ ửng, vội

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.