PHẾ ĐÔ - Trang 449

- Bà a có ông lão đâu, chết từ đời tám hoánh rồi cơ mà! Bà ấy lại mắc
bệnh tâm thần rồi ,bây giờ cháu đang định sang bên ấy đây. Ông ơi, ông
còn định đi đâu nữa không?
Ông già đáp:
- Tôi đi đâu ấy ư? Trời mưa to, đường phố không có người, tôi đến
toà tỉnh trưởng thị trưởng, thì tôi là tỉnh trưởng, thị trưởng. Tôi ngồi trên
bục chỉ huy giao thông thì tôi là cảnh sát. Tôi vào trong khách sạn thì tôi là
người phát tài! Cô định đi Song Nhân Phủ, cô ngồi lên xe, thì trên đường đi
tôi là lái xe, đến Song Nhân Phủ thì tôi là ông cô.
Liễu Nguyệt nói:
- Ông nói nhiều thế thì cháu lên xe đấy, cháu xấu hổ lắm cơ, ai lại để
ông già ngần này tuổi đầu kéo cháu.
Ông già nói:
- Vậy thì cháu kéo ông, ông sẽ là quan ngồi xe con.
Liễu Nguyệt bảo:
- Cháu đâu có kéo được xe?
Thế là ông già kéo xe chạy gằn trên đường phố, ông bảo:
- Cháu có say xe không?
Liễu Nguyệt đáp:
- Không, cháu không có say.
Ông già nói:
- Vậy số cô là số ngồi xe đấy, không làm quan, thì cũng làm vợ quan.
Liễu Nguyệt sung sướng cười ngặt nghẽo. Nhưng vừa cười một cái thì
nước mưa dội vào mồm, vội kéo áo mưa sát hẳn người, nhìn ông già có mái
tóc như cỏ tranh cứ từng vệt từng vệt dính hết vào mặt, quần áo thì ướt
sũng, trông rất rõ cái lưng còng gầy guộc. Liễu Nguyệt không đành lòng,
định đưa áo mưa cho ông già. Ông già nói:
- Cô cháu này, mệnh cô rồi sẽ bạc đấy!
Liễu Nguyệt hỏi:
- Sao lại bạc hả ông?
Ông già trả lời:
- Vậy thì tại sao cháu định nhường áo mưa cho ông? Ông chạy mấy năm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.