PHẾ ĐÔ - Trang 476

Mạnh Vân Phòng đáp:
- Mình mới thật sự mắt nhắm mắt mở. Hai người có nghe tiếng gì
không?
Triệu Kinh Ngũ và Ngưu Nguyệt Thanh liền đáp:
- Chợ đêm thôi đánh nhau rồi.
Mạnh Vân Phòng nói:
- Các bạn nghe xem, hình như Chu Mẫn lại lên tường thành thổi
huyên thì phải.
Hai người lắng nghe, quả nhiên lóang thoáng có tiếng huyên thật. Ngưu
Nguyệt Thanh bảo:
- Chu Mẫn cũng khổ tâm lắm, đêm nào cũng lên đấy thổi, nhưng cậu
ấy thổi huyên gì mà buồn tê buồn tái, càng thổi ngược lại càng xúi quẩy.
Mạnh Vân Phòng nói:
- Anh chàng này không phải người yên phận, cậu ấy tâm tính cao, vận
không tốt. Mình đã xem tướng cho cậu ấy. Trên sống mũi có một nốt ruồi.
Người nào có nốt ruồi trên sống mũi suốt đời sống cô đơn, muốn làm nên
sự nghiệp, thì lại trở thành việc lớn chẳng ra sao, không làm nên sự nghiệp,
thì đâm ra lẩn thẩn.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Tôi cũng cảm thấy thế. Cậu ta cuỗm Đường Uyển Nhi bỏ chạy, thì
phải bỏ nhà bỏ cửa, vừa đến Tây Kinh thì xảy ra nông nỗi này. Mình không
dám nói cậu ta có bụng dạ xấu gì, nhưng sao cứ khuấy nẩy đom đóm mắt
lên như thế. Thôi, không nói đến cậu ấy nữa. Uống rượu đến lúc này, Bạch
Ngọc Châu đã say khướt mà quên nhắc đến chuyện vụ án chăng?
Triệu Kinh Ngũ đáp:
- Bạch Ngọc Châu không dám đâu. Đáp ứng được người thì việc nhỏ,
làm lỡ việc người thì chuyện lớn, thầy giáo Điệp không phải là người
thường, hơn nữa, anh ta uống rượu do bọn này bỏ tiền ra mua. Thầy Phòng
ơi, thầy xem được tướng cho Chu Mẫn, thì thầy cũng xem cho tôi với chứ!
Mạnh Vân Phòng đáp:
- Tôi không xem cho cậu, nhưng tôi chỉ nói một điểm, mấy hôm nay
cậu đại tiểu tiện khó khăn đấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.