PHẾ ĐÔ - Trang 607

ngoại ở Thiên Tân, một mình hắn một là không biết tìm ai, hai là cho dù có
phạt tiền thì hắn cũng không có nên đến nhờ anh.
Trang Chi Điệp nói:
- Biết đâu hắn mua thuốc phiện không có tiền, đã đến đánh lừa mình?
Mấy hôm trước anh đã gặp hắn, nào có nói gì đến chuyện bố hắn bị bắt
đâu!
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
- mới đầu em cũng nghĩ như vậy, cứ bảo hắn phải nói thật. Hắn đã
đưa tờ giấy nhắn tin của anh Nguyên ra, em nhận được chữ anh Nguyên
mà, anh ấy viết thật.
Trang Chi Điệp bảo:
- Bởi tật này, anh Nguyên bị công an bắt cũng chẳng phải một hai lần,
lần nào bị bắt vào đó chỉ viết một ít chữ, lại thả ra thôi mà! Không có
chuyện gì đâu, trừ khi chặt đứt tay anh ấy.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Lẽ nào em không nói với hắn như vậy. Cung Tiểu Ất kể, lần này có
một vị lãnh đạo ở bộ công an nhà nước về kiểm tra công việc ở Tây Kinh,
nhận được mấy bức thư tố cáo anh Nguyên quen thói đánh bạc, lại nhiều
lần bắt vào thả ra, vị lãnh đạo kia điên tiết lên, hôm trước vừa mới định phê
bình cục công an, nào ngờ hôm sau lại bị bắt trong lúc bọn anh Nguyên
đang đánh bạc trong khách sạn vị lãnh đạo kia đang ở, bảo là phải xử lý
thật nghiêm thật nặng.
Trang Chi Điệp thấy vấn đề đã nghêm trọng, chỉ còn biết buột mồm chửi
Cung Tịnh Nguyên bụng để ngoài da!
Ngưu Nguyệt Thanh liền nói:
- Anh Nguyên có cái tật ấy, nhưng xét cho cùng là chỗ thân tình với
nhà mình, Tiểu Ất đã đến gõ cửa, mình phới lờ, cũng chẳng còn mặt mũi
nào! Anh xem có quen ai, nói với người ta giúp anh ấy, được hay không, thì
mình cũng đã chạy hết rồi, dốc hết sức, tư tưởng cũng thanh thản, trong
lòng đỡ cấn cái, cũng là để người ngoài khỏi nói mình ăn ở cạn tàu ráo
máng.
Trang Chi Điệp cau mày suy nghĩ hồi lâu, rồi bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.