PHẾ ĐÔ - Trang 635

Nguyệt Thanh cứ lật đi lật lại, hết nói xuôi lại nói ngược. Trang Chi Điệp
đã miễn cưỡng đồng ý đi gặp, xong lại mắng nhiếc bản thân bất tài bị người
ta dắt mũi.
Hôm sau đi gặp chủ tịch thành phố, chủ tịch đi vắng. Về nhà lại hớn hở,
Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:
- Người không gặp được, sao anh hớn hở thế?
Trang Chi Điệp đáp:
- Em đường có ép anh như thế!
Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
- Em biết đi cầu cạnh người ta khó lắm, nhưng chỉ còn có tám chín
hôm, anh không tìm được người thì sao nào?
Trang Chi Điệp đáp:
- vậy thì ngày mai anh lại đi. Anh là nhà văn! Anh còn là nhà văn
quái gì nữa, anh cũng chẳng cần gì thể diện nữa, ngày mai anh sẽ ở lì tại
nhà ông ấy! Nhưng anh nói rõ cho mà biết để gặp được chủ tịch thành phố,
có những việc anh cần làm thế nào, thì em không được ngăn cản đâu nhé.
Đi gặp lần thứ hai, lại không vào nhà chủ tịch thành phố, đến thẳng chỗ
Hoàng Đức Phúc, chỉ thăm dò tình hình con trai chủ tịch. Con trai chủ tịch
là Đại Chính, bị mắc bệnh tê liệt từ thưở bé, một bên chân bị teo đi. Tuy
gượng đi được, nhưng toàn thân cứ lảo đảo như kẻ say rượu. Hiện nay ba
mươi tuổi, đang làm việc ở quỹ người tàn tật, vẫn chưa lấy vợ. Hoàng Đức
Phúc nói:
- Bệnh tình không phát triển gì thêm, chỉ có điều, chuyện hôn nhân
vẫn là nỗi lo của chủ tịch thành phố, đã tìm mấy cô, song Đại Chính không
ưng cô nào. Cậu ta muốn lấy một cô xinh xinh, nhưng con gái đẹp ai người
ta chịu lấy? Cho nên mỗi ngày một trái tính, trái nết, hơi một tí là gắt gỏng
tại nhà, chủ tịch cũng không biết làm sao được.
Trang Chi Điệp nói:
- Trên đời đúng là không co việc gì tốt đẹp trọn vẹn cả. Không giải
quyết được việc hôn nhân của con trai, chẳng kể là chủ tịch thành phố, ai
trong trường hợp ấy, cũng không được yên thân. Trước kia, những người
phản đối chủ tịch đã chê cười sau lưng người nối dõi chủ tịch tàn phế, nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.