PHI ĐAO HỰU KIẾN PHI ĐAO - Trang 105

Cho nên y đánh, hân hoan mà đánh.
Cho nên y bại.
Cho nên y chết, chết trong vinh diệu.
- “Cho nên tới nay ta vẫn không quên được y, đặc biệt không thể quên vẻ

tôn vinh lưu lại trên khuôn mặt y lúc lâm tử” - Lão nhân nói - “Ta trước đó
chưa từng thấy qua một người tới chết vẫn kiêu ngạo như vậy, ta tin rằng
sau này cũng vĩnh viễn không thể thấy được”.

Lý Hoại nhìn phụ thân hắn, trong mắt đột nhiên lộ ra một vẻ tôn kính vô

phương hình dung.

Hắn cũng kiêu ngạo vì phụ thân của hắn.
Bởi vì, hắn biết chỉ có một nhiệt huyết nam nhân chân chính mới có thể

thông hiểu thứ tâm tình đó của nam tử hán.

Muốn làm một người, đóng vai một người chân chính đã không dễ dàng

gì. Muốn làm một nam tử hán chân chính, ba chữ “không dễ dàng” đó có
thể nào hình dung được?

Lão nhân trầm mặc một hồi rất lâu, lâu đến nỗi tuyết đọng trên lá rơi đã

tan chảy.

Lý Hoại không nghe thấy tiếng tuyết tan chảy, cũng không nghe thấy

tiếng lá rơi, thứ thanh âm đó không ai có thể dùng tai lắng nghe, cũng
không ai có thể nghe được.

Nhưng Lý Hoại đang lắng nghe.
Hắn cũng không dùng tai mà nghe. Hắn nghe được, là dùng tâm của hắn.
Bởi vì cái hắn nghe được là tiếng lòng của phụ thân hắn.
- “Ta đã giết một người ta vốn hoàn toàn không nên giết, ta hối hận, ta

hối hận” - Thanh âm của lão nhân khàn khàn tê dại - “Khi một người làm
sai, đại khái chỉ còn có thể làm một chuyện”.

- “Chuyện gì?” - Lý Hoại chung quy nhịn không được phải hỏi.
- “Trả giá” - Lão nhân đáp - “Vô luận là ai làm chuyện gì sai, đều phải

trả giá”.

Lão nói từng tiếng:
- Hiện tại đã là lúc ta phải trả giá.
Ngày: đêm rằm tháng giêng, giờ Tí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.