PHI ĐAO HỰU KIẾN PHI ĐAO - Trang 107

“Nguyệt quang như đao, đao như nguyệt quang”.
Trong giang hồ đương kim, câu nói đó cơ hồ cũng đáng sợ như “Tiểu Lý

Phi Đao, lệ bất hư phát” năm nào.

Lão nhân lại hỏi:
- Ngươi hiện tại đã biết người đó là ai? Năm đó lúc ta khiêu chiến Tiết

tiên sinh, tình huống của y cũng như ta hiện tại, ta nếu không ứng chiến, tất
bại chắc chắn, bại là chết.

Lý Hoại trầm mặc.
- “Chết tịnh không đáng sợ, đáng sợ là bại” - Lão nhân lại nói - “Ta có

thể chết, lại không thể bại”.

Trên khuôn mặt già nua trắng nhợt của lão đã dâng lên niềm kích động,

phảng phất bộ mặt của một người chợt xuất hiện nét ửng hồng trước khi
lâm tử.

- “Bởi vì ta là người của Lý gia, ta tuyệt không thể bại dưới phi đao của

một ai, ta tuyệt không thể để tổ tiên ta dưới cửu tuyền chết không nhắm
mắt”. - Lão nhìn Lý Hoại đăm đăm - “Cho nên ta phải gọi ngươi trở về,
muốn ngươi thay ta tiếp trận chiến này, muốn ngươi vì ta mà đánh bại hậu
đại của Tiết gia”.

Cả thanh âm của lão nhân cũng tê dại:
- Trận chiến này, ngươi chỉ có thể sống, không được chết, chỉ có thể

thắng, không được bại.

Mặt Lý Hoại đã cứng đơ méo mó, người đã từng gặp qua hắn, tuyệt

không thể tưởng tượng được mặt mày hắn có thể biến thành đáng sợ như
vậy.

Tay hắn cũng nắm chặt, giống như một người sắp chết đuối, đang cố nắm

chặt một khúc gỗ trôi ngang.

... Chỉ có thể sống, không thể chết. Chỉ có thể thắng, không thể bại.
Thanh âm của Lý Hoại đột nhiên cũng đã biến thành tê dại:
- Ý tứ của ông có phải muốn tôi đánh chết y?
- “Phải”. - Lão nhân đáp - “Đã đến lúc tất yếu, ngươi chỉ còn cách giết y,

không thể không giết”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.