PHI ĐAO HỰU KIẾN PHI ĐAO - Trang 108

Lý Hoại vốn nãy giờ ngồi yên không động đậy, giống hệt một người gỗ,

giống hệt một người chết hồn phi phách tán.

Nhưng hiện tại hắn bỗng nhảy dựng lên, giống như người chết bỗng bị

một thứ phù chú tà ác thần kỳ kích thích làm khơi động, bỗng kêu gọi hồn
phách hồi lai nhân thế.

Không ai có thể hình dung biểu tình trên mặt hắn.
Lúc hắn nói với phụ thân hắn, nhãn thần của hắn cũng không thấy phụ

thân hắn, chỉ thấy một thế giới khác.

Một thế giới ngập tràn bi thương và nguyền rủa.
- Ông bằng vào cái gì mà muốn tôi đi làm chuyện đó? Ông bằng vào cái

gì mà muốn tôi đi giết một người hoàn toàn không có cừu hận với tôi?

- Bởi vì đó là chuyện của Lý gia, bởi vì ngươi cũng là hậu đại của Lý gia.
- “Cho đến bây giờ ông mới thừa nhận tôi là hậu đại của Lý gia, còn

trước kia? Trước kia tại sao ông không muốn nhận hai mẹ con tôi?” -
Thanh âm của Lý Hoại cơ hồ đã khản đặc nghe không được - “Còn một vị
đại thiếu gia của ông luôn luôn kế thừa đạo thống của Lý gia đâu? Sao y
không lộ diện thế ông? Tại sao không kêu y thế ông đi giết người? Tại sao
phải tìm tôi về? Tôi tại sao phải thế ông? Tôi... Tôi là cái gì?”

Không ai có thể thấy hắn rơi lệ.
Bởi vì lúc nước mắt của hắn bắt đầu rơi, người của hắn đã xông ra ngoài.
Lão nhân không ngăn cản.
Trong ánh mắt già nua của lão nhân cũng ngân đầy nước mắt, lại không

lăn xuống.

Lão nhân đã nhiều năm rồi chưa từng lưu lệ.
Lệ của lão nhân đã khô cạn.
* * * * *
Đã tới tháng mười hai, trong viện tuyết vẫn phủ kín tê tái, giống như tâm

tư tê tái của một lãng tử phiền muộn, cả mũi dùi đâm vào cũng không thấy
đau đớn.

Lý Hoại xông ra khỏi cửa, nhìn thấy một phụ nhân tuyệt đẹp, đứng dưới

cây tùng già nua, ngưng thị nhìn hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.