PHI ĐAO HỰU KIẾN PHI ĐAO - Trang 109

Trên thế gian này có dạng nữ nhân, vô luận là ai một khi gặp qua nàng

một lần, sau này hồn trong mộng thế nào cũng gặp lại nàng.

Phụ nhân đang đứng dưới cây tùng ngưng thị nhìn Lý Hoại là dạng nữ

nhân đó.

Nàng cũng đã trên dưới ba mươi, nhưng nhìn người nàng, ai ai cũng đều

khó lòng không khỏi tranh cãi tuổi tác của nàng.

Toàn thân nàng vận một cái áo hồ cừu trắng bạc, xứng hợp với thân thể

cao thon của nàng, xứng hợp với làn da trắng muốt của nàng. Đứng kề bên
cây cổ tùng xanh rờn, xem giống hệt người trong đồ họa, không còn là sở
hữu của nhân gian.

Nhưng Lý Hoại thì sao?
Lý Hoại hiện tại chỉ muốn chạy thật xa, chạy đến một nơi không ai có

thể nhìn thấy hắn, cũng không ai có thể đến.

Nghĩ không ra phụ nhân tôn quý như tiên tử đó lại chặn đường hắn.
- “Nhị thiếu gia” - nàng nhìn Lý Hoại - “Ngươi hiện tại còn chưa thể đi”.
- Tại sao?
- Bởi vì còn có người nhất định phải gặp ngươi một lần, ngươi cũng

không thể không gặp y.

Đằng sau cây tùng còn có một người, cũng vận áo hồ cừu trắng bạc, ngồi

trên một cái ghế bành lót da cáo. Một khuôn mặt trắng nhợt hoàn toàn
không có chút huyết sắc, xem chừng giống hệt trang viện, đã bị băng tuyết
phủ kín tái tê.

- Ngươi muốn gặp ta?
- Phải.
- Ngươi là ai? Sao lại nhất định phải gặp ta?
- Bởi vì ta là Lý Chính, là đại thiếu gia của Lý gia mà ngươi hồi nãy nói

tới.

Y nói tiếp:
- Ta muốn gặp ngươi, chỉ vì ta phải nói cho ngươi biết tại sao ta không

thể tiếp trận chiến này.

Sắc mặt của y tuy trắng nhợt, nhưng niên kỷ cũng chỉ bất quá cỡ ba

mươi. Đôi mắt sáng ngời, tuy mang theo một nỗi do dự không tả nổi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.