đưa ra đáp án, nên họ sẽ không có cơ hội nào để gian lận cả. Trung bình, họ
trả lời đúng 32,6/50 câu hỏi.
Bạn dự đoán nhóm sinh viên trong ba thí nghiệm còn lại làm gì? Họ
đã khai họ trả lời đúng được bao nhiêu câu hỏi?
Điều kiện 1 Kiểm soát = 32,6
Điều kiện 2 Tự kiểm tra = …………
Điều kiện 3 Tự kiểm tra + = …………
xé bài làm
Điều kiện 4 Tự kiểm tra + = …………
xé bài làm + bình đựng tiền
Nhóm thứ hai thì sao? Họ cũng phải trả lời những câu hỏi như vậy.
Nhưng lần này, khi chuyển câu trả lời sang tờ ghi điểm, họ có thể nhìn thấy
đáp án. Liệu họ có gian lận để nhận được 10 xu cho mỗi câu trả lời đúng
không? Kết quả, nhóm này khai báo họ đã trả lời đúng trung bình 36,2/50
câu hỏi. Liệu có phải họ thông minh hơn nhóm kiểm soát của chúng tôi?
Điều này thật đáng nghi ngờ. Chúng tôi phát hiện ra họ đã bắt đầu có hành
vi gian lận (khoảng 3,6 câu hỏi).
Còn nhóm thứ ba? Lần này, chúng tôi tăng mức độ dụ dỗ. Họ không
những được xem câu trả lời đúng mà còn được xé bài làm. Họ có bị cắn câu
không? Có, họ đã gian lận. Họ khai báo đã trả lời đúng được trung bình
35,9/50 câu hỏi - hơn nhóm sinh viên trong điều kiện kiểm soát và gần
bằng với nhóm sinh viên thứ hai (nhóm không được xé bài làm của mình).
Cuối cùng là nhóm sinh viên được xé cả bài làm và tờ ghi điểm, sau
đó đi đến bình đựng tiền và lấy đi số tiền mà họ xứng đáng được nhận. Họ
khai báo đã trả lời đúng trung bình 36,1/50 câu hỏi - cao hơn so với con số
32,6 của nhóm kiểm soát nhưng về căn bản bằng với hai nhóm có cơ hội
gian lận.
Chúng ta học được gì từ thí nghiệm này? Kết luận đầu tiên đó là khi
có cơ hội, nhiều người trung thực sẽ gian lận. Thực tế, thay vì phát hiện
một số người gian lận, thì chúng tôi lại phát hiện ra là đa số các sinh viên
đã gian lận và họ chỉ gian lận một chút thôi. Trước khi bạn đổ lỗi vì môi
trường trong sạch của trường Kinh doanh Harvard cho mức độ không trung