mà sự suy tưởng về một chuẩn mực đạo đức nào đó đã khuyến khích tính
trung thực.
Nếu điều này đúng, chúng ta cũng có thể sử dụng những tiêu chuẩn
đạo đức không mang tính tôn giáo để tăng mức độ trung thực. Ví dụ, những
lời thề nghề nghiệp mà bác sỹ, luật sư đã tuyên thệ thì sao? Liệu những lời
thề đó có gian trá không?
Từ “nghề nghiệp” bắt nguồn từ tiếng La tinh : Professus, có nghĩa là
“công khai khẳng định”. Lời thề về nghề nghiệp khởi nguồn từ tôn giáo và
sau đó lan rộng sang y tế và luật. Lời thề - được nói và viết ra - là một lời
nhắc nhở những người hành nghề phải điều chỉnh hành vi của mình. Các
lời thề cũng đưa ra một hệ thống các quy tắc phải được chấp hành.
Vào những năm 1960, một phong trào mạnh mẽ đã diễn ra nhằm bãi
bỏ các lời thề nghề nghiệp. Người ta đưa ra lý lẽ rằng những lời thề nghề
nghiệp mang tính chất quý tộc và cần phải bị phơi bày ra ánh sáng. Đối với
nghề luật thì điều này có nghĩa là phải có nhiều bản tóm tắt hồ sơ kiện tụng
viết bằng tiếng Anh thẳng thắn và đơn giản; sử dụng máy quay phim trong
phòng xử án. Những biện pháp tương tự nhằm chống lại chủ nghĩa quý tộc
cũng áp dụng cho ngành y tế, ngân hàng và các nghề nghiệp khác nữa.
Nhiều biện pháp trong số này cũng đã mang lại một số lợi ích. Chủ nghĩa
chuyên nghiệp hà khắc được thay thế bằng tính linh hoạt, mềm dẻo.
Ví dụ, một nghiên cứu của tòa án bang California vào năm 1990 đã
phát hiện ra rằng phần lớn các luật sư ở California đã chán ngấy tình trạng
xuống cấp danh dự trong công việc và “rất bi quan” về thực trạng nghề
nghiệp của họ. 2/3 trong số họ nói rằng những luật sư ngày nay đã phải bỏ
qua “chủ nghĩa chuyên nghiệp” của mình như một kết quả của áp lực về
kinh tế. Gần 80% nói rằng tòa án đã “không trừng phạt thích đáng những
luật sư vô nguyên tắc”. Một nửa trong số họ nói rằng họ sẽ không trở thành
luật sư nếu được quyết định lại.
Một nghiên cứu so sánh của Marylan Judicial Task Force cũng cho
thấy sự chán nản tương tự trong số những luật sư ở bang đó. Theo các luật
sư của Maryland, nghề nghiệp của họ đã tha hóa tồi tệ đến mức “họ thường
cáu kỉnh, nóng tính, hay tranh cãi và chửi thề” hay “sống thu mình, lơ đãng,