Trong ba lớp này, bạn nghĩ lớp nào sẽ đạt được kết quả cuối cùng tốt
nhất? Có phải Gaurav và các bạn cùng lớp của cậu, những sinh viên có
được một chút linh động? Hay là lớp thứ hai, lớp chỉ có một hạn nộp vào
cuối kỳ, và do đó có được sự linh động tuyệt đối? Hay là lớp thứ ba, có hạn
nộp đã được chỉ định, không có chút linh động nào? Bạn dự đoán lớp nào
có kết quả kém nhất?
Khi kỳ học kết thúc, Jose Silva, trợ giảng cho các lớp (bản thân anh là
một chuyên gia trong lĩnh vực trì hoãn và hiện là giáo sư Đại học California
ở Berkeley) trả bài cho sinh viên. Cuối cùng, chúng tôi cũng có thể so sánh
điểm số dựa trên ba điều kiện thời hạn khác nhau. Những sinh viên trong
lớp có ba hạn nộp cố định nhận được kết quả tốt nhất; sinh viên trong lớp
không có hạn nộp nào có kết quả kém nhất; lớp của Gaurav được phép
chọn ba hạn nộp (nhưng sẽ bị phạt nếu không đảm bảo thời hạn đó) có kết
quả nằm ở giữa.
Kết quả này gợi lên điều gì? Thứ nhất, các sinh viên thật sự có trì
hoãn; thứ hai, việc hạn chế nghiêm ngặt quyền tự do của họ (các hạn nộp
cách đều) là phương pháp tốt nhất để chữa trị căn bệnh trì hoãn của họ.
Nhưng phát hiện lớn nhất của chúng tôi là chỉ cần trao cho các sinh viên
một công cụ để họ có thể cam kết trước các thời hạn sẽ giúp họ đạt được
kết quả tốt hơn.
Nhìn chung, các sinh viên nhận ra được vấn đề của mình và hành động
chống lại sự trì hoãn khi được trao cơ hội làm điều đó và đạt được thành
công tương đối trong việc cải thiện điểm số. Nhưng tại sao điểm số trong
điều kiện tự ấn định thời hạn lại không tốt bằng trong điều kiện độc đoán
(khi áp đặt từ bên ngoài)? Tôi nghĩ rằng không phải tất cả mọi người đều
hiểu xu hướng trì hoãn của mình. Người ta có thể lập thời hạn cho mình,
nhưng không có nghĩa thời hạn đó là tốt nhất để có thể đạt được kết quả cao
nhất.
Điều thú vị là, những kết quả này cho thấy, tuy hầu hết mọi nguời có
vấn đề với sự trì hoãn nhưng những người nhận thức được điểm yếu của
mình sẽ giúp mình vượt qua được điều đó.