để chúng em chọn ngày cuối cùng sao?”
Tôi trả lời : “Các bạn có thể làm thế nếu thấy rằng điều đó là khôn
ngoan, thì bằng mọi cách, hãy làm như vậy.”
Với những điều kiện này, bạn sẽ làm gì?
Tôi hứa sẽ nộp bài tiểu luận 1 vào tuần ...
Tôi hứa sẽ nộp bài tiểu luận 2 vào tuần...
Tôi hứa sẽ nộp bài tiểu luận 3 vào tuần...
Các sinh viên chọn thời hạn cho mình như thế nào? Một sinh viên lý
trí sẽ ấn định hạn cho cả ba bài vào ngày cuối cùng. Trì hoãn thời hạn cho
tới phút cuối rõ ràng là quyết định tốt nhất, nếu sinh viên hoàn toàn lý trí.
Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra, nếu không phải như vậy? Sẽ thế nào nếu họ đầu
hàng trước đó và có xu hướng trì hoãn? Sẽ thế nào nếu họ nhận ra điểm yếu
của mình? Các sinh viên không lý trí có thể sử dụng thời hạn để buộc mình
phải hành động tốt hơn. Họ có thể đặt ra thời hạn sớm và bằng cách đó
buộc mình phải bắt đầu làm bài tập sớm hơn trong học kỳ đó.
Các sinh viên của tôi làm gì? Họ chia thời gian nộp bài trong suốt cả
học kỳ. Điều này rất tốt, vì nó cho thấy các sinh viên nhận thức được vấn
đề của mình là thói trì hoãn và nếu được tạo cơ hội đúng đắn, họ sẽ cố gắng
kiểm soát chính minh. Câu hỏi đặt ra là việc này có ích trong việc cải thiện
điểm số của họ hay không. Chúng tôi tiến hành các dạng khác của cùng thí
nghiệm này tại nhiều lớp khác để so sánh chất lượng các bài tiểu luận trong
các điều kiện (lớp) khác nhau.
Sau khi để Gaurav và các sinh viên cùng lớp chọn xong thời hạn cho
mình, tôi tiếp tục tiến hành thí nghiệm với hai lớp khác. Ở lớp thứ hai, tôi
nói với các sinh viên rằng trong suốt cả học kỳ, họ sẽ không có hạn nộp nào
hết. Họ chỉ cần nộp bài vào buổi học cuối cùng. Tất nhiên, họ có thể nộp
bài sớm, nhưng không có điểm thưởng cho việc đó. Tôi đã cho họ sự linh
động và tự do lựa chọn tuyệt đối. Ngoài ra, họ còn ít có nguy cơ bị phạt do
vi phạm hạn nộp.
Ở lớp thứ ba, tôi chỉ định 3 hạn nộp cho 3 bài tiểu luận, vào các tuần
thứ 4, 8 và 12. Ở đây không có chỗ cho sự lựa chọn hay linh động