PHI TƯỢNG QUÁ HÀ - Trang 120

Lạc Tiêu Dao vừa mới đi khỏi, ông lão bèn ném tấm danh thiếp lên bàn, trên
bàn có chút nước trà bị dính lại, danh thiếp vừa vặn rơi lên chỗ đó.

Hành động này đủ cho thấy sự coi thường của ông ta đối với Tô Duy, cậu
thầm chửi thề trong lòng, ngoài mặt vẫn giữ nụ cười của nhân viên ngành
dịch vụ: "Chỉ là làm ăn nhỏ thôi, nếu ngài có gì khó khăn hoặc phiền toái,
chỉ cần chúng tôi có thể đều sẽ làm, mong được chiếu cố."

"Ta chưa bao giờ tin mấy trò trẻ con này..." Ông lão nói xong lại nhìn Tô
Duy, "Có điều nhìn tiểu tử ngươi rất nhanh nhẹn, nếu có việc, ta sẽ nhớ
chiếu cố ngươi."

"Cảm ơn ngài, không biết ngài xưng hô thế nào?"

"Ta họ Từ, làm nghề buôn bán nhỏ ở địa phương."

"Nhìn ngài cả người toát lên quý khí, có lẽ không chỉ là buôn bán nhỏ đâu
đúng không ạ?"

Lời khen của Tô Duy gãi đúng chỗ ngứa, ông lão xoay xoay cái nhẫn ngọc
ban chỉ trên ngón tay cái, nói: "Chỉ là buôn rượu mà thôi, không đói cũng
chẳng no."

"Nói đến rượu, tôi cũng coi như hiểu biết đôi chút, ông chủ Từ kinh doanh
rượu gạo bản địa hay là rượu Tây?"

Thực ra Tô Duy chẳng hứng thú gì với ông lão này, nhưng lại rất có hứng
thú với cái đồng hồ quả quýt kia, thế nên mới trăm phương nghìn kế nghĩ ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.