PHI TƯỢNG QUÁ HÀ - Trang 122

Hai tùy tùng thấy cậu làm vậy định xông lên thì bị ông lão ngăn lại, hỏi:
"Chẳng lẽ chén trà này có độc?"

"Không biết, có điều cẩn thận một chút vẫn hơn."

Tô Duy không có thời gian giải thích nhiều, sải bước chạy về giữa đại sảnh,
Lạc Tiêu Dao đi theo phía sau, dẹp đám người đang vây phía trước ra, len
vào.

Đại sảnh lúc này đã vô cùng hỗn loạn, mọi người vừa kinh ngạc lại vừa sợ
hãi, tất cả đều đứng lên, có người lui về phía sau, có kẻ chen lên phía trước.
Lúc Tô Duy chạy tới thì Thẩm Ngọc Thư và Đoan Mộc Hành đã có mặt bên
cạnh bàn cờ.

Bàn cờ vốn được đặt ở chính giữa giờ lệch sang một bên, quân cờ rơi ngổn
ngang khắp nơi, có quân rơi xuống, vào đúng vết nước trà.

Liễu Trường Xuân ngã vật trên đất, co quắp hệt như con tôm, tứ chi không
ngừng co giật. Một bàn tay ông ta nắm chặt chân bàn, chiếc bàn cũng vì thế
rung lên bần bật, bàn tay còn lại của ông ta bóp chặt lấy cổ, miệng há to,
lưõi thè ra đến phân nửa, hai mắt mở trừng trừng vừa bởi đau đớn vừa bởi
hoảng sợ, miệng phát ra tiếng khạc khó chịu.

"Có... có chuyện gì thế?"

Lạc Tiêu Dao đờ cả người, đột nhiên đằng sau có người huých vào cậu ta,
khiến Tiêu Dao chúi về phía trước, vội vàng đưa tay túm vào người Tô Duy
theo bản năng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.