PHI TƯỢNG QUÁ HÀ - Trang 344

cuộc sống hàng ngày của lão vương gia mới càng trở nên lôi thôi, ví dụ như
quần áo không được sạch sẽ, bím tóc không ai tết. Ông ấy không dùng thuốc
hít, vậy mà trong túi chú Quỳ lại có lọ thuốc hít tinh xảo...

"A!"

Nghĩ đến khả năng nào đó, Tô Duy kêu lên.

Thẩm Ngọc Thư nói: "Nếu tôi là vương gia, vì trốn chạy mà phải tha hương,
chỉ mai danh ẩn tích thôi chưa đủ, còn phải tìm thế thân để lúc nào cũng có
người chịu nguy hiểm thay cho mình, vậy mới có thể yên tâm. Hơn nữa
người này còn phải lúc nào cũng ở trước mặt, sẵn sàng nghe lệnh tôi, tốt
nhất là một lão già đã lú lẫn, như vậy thì không chỉ che giấu được thân phận
của mình với người khác, mà đến chính mình cũng không rõ bản thân là ai.
Thời buổi loạn lạc này, việc bỏ tiền ra mua một ông lão lú lẫn không phải là
việc khó ..."

"Thế nên lọ thuốc hít không phải chú Quỳ đưa cho lão vương gia dùng, mà
là chính ông ta dùng."

"Đúng vậy, chú Quỳ không nhẫn nại như Thanh Hoa, càng không muốn phí
sức lực cho một ông lão đã lú lẫn. Có điều tuy lú lẫn nhưng không phải kẻ
ngốc, ông ấy cũng rất bài xích chú Quỳ, cho nên lúc ở bệnh viện mới càng
ngày càng cáu bẳn, không ngừng nổi giận như vậy."

"Hóa ra chúng ta ngay từ đầu đã phán đoán sai, chỉ nghĩ rằng lão vương gia
có phải đang giả ngây giả dại hay không, còn đưa bác sĩ tới kiểm tra. Ha,
làm sao kiểm tra ra được chứ? Chú Quỳ thật đúng là một con cáo già, thấy
chúng ta vắt óc điều tra ông lão, nhất định là cười đến méo cả miệng."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.