PHI TƯỢNG QUÁ HÀ - Trang 360

"Đàn ông con trai lại đi dùng loại khăn tay này, đúng là..."

Tô Duy bĩu môi khinh thường.

Đồ của Trần Phong không ít, nhưng không có giá trị lắm. Tỏ Duy mở ví ra,
lấy hết tiền bên trong, đi đường ngang qua một cây cầu đá, cậu thuận tay
ném cái ví xuống sông, tiền đem cho mấy người ăn xin gần đó, ngẩng đầu
nghênh ngang đi trong tiếng cảm ơn của họ.

Buổi chiều, Tô Duy tới lãnh sự quán Pháp, lôi dây thừng đã chuẩn bị từ
trước ra, buộc trên cổ sóc con, giả vờ như đang cho sóc con đi dạo, tìm cơ
hội quan sát tình hình bên trong lãnh sự quán.

Sóc con vô cùng bất mãn với việc bị xích cổ đi thế này, trên đường cứ tìm
cách trốn khiến Tô Duy luống cuống hết cả tay chân.

Không đến nửa tiếng, cả người cậu đã đầy mồ hôi, ngoại trừ biết được sơ đồ
kiến trúc bên trong và thời gian tuần tra của cảnh vệ ra thì còn biết thêm một
việc: Sóc không phải chó, cho nên đừng có thông minh mà nghĩ ra trò đưa
sóc đi dạo, quả thực chỉ thêm mệt thân mệt não mà thôi.

Quan sát xong địa hình, Tô Duy mang theo sóc con, mệt mỏi quay về văn
phòng thám tử.

Bên trong im ắng, Thẩm Ngọc Thư vẫn còn nhốt mình trong phòng, hoàn
toàn không có dấu hiệu muốn ra, có điều bữa sáng Tô Duy đặt ở cửa đã
không còn nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.