PHI TƯỢNG QUÁ HÀ - Trang 361

Nếu không phải đã đói bụng, hắn có lẽ cũng chẳng thèm ra.

Tô Duy khó chịu, sau khi gọi hai tiếng không được đáp lại, xông thẳng đến
trước phòng thí nghiệm, đá một phát lên của.

"Thẩm Vạn Năng, tôi cũng biết nổi nóng đấy biết chưa? Cậu có thích tự
nhốt mình cũng phải nhìn tình hình, bây giờ tất cả đều đang rối như một mớ
bòng bong, cậu còn ở đây bế quan, có thấy mất mặt không hả?"

Cú đá này gây tiếng động quá lớn, Thẩm Ngọc Thư không thể tiếp tục làm
lơ, trong phòng vang lên tiếng trả lời.

"Tôi đang suy nghĩ, cảm phiền không làm ồn."

"À ha, hóa ra cậu vẫn còn sống à."

"Còn sống, người chết không có khả năng ăn cơm và suy nghĩ."

"Vậy thì cảm ơn trời đất."

Những lời này là thật lòng, vì nếu Thẩm Ngọc Thư còn không đáp lại, Tô
Duy thật sự sẽ nghi ngờ liệu có phải hắn không chịu nổi thất bại nên tự mình
kết liễu không, vừa mới đưa Củ Lạc đi dạo xong, cậu thật sự không còn sức
để cạy cửa cứu người đâu.

"Vậy cậu còn muốn suy nghĩ bao lâu nữa?" Tô Duy hỏi qua cánh cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.