PHI TƯỢNG QUÁ HÀ - Trang 370

Đêm mùa Hạ trời khô nóng, lại thêm cỏ cây um tùm, muỗi bay vo ve xung
quanh khiến người ta bực hết cả mình, có điều khiến Tô Duy bực bội không
phải đám côn trùng, mà là cảm giác bất an không gọi rõ tên.

Làm nghề này lâu rồi, thần kinh càng ngày càng trở nên nhạy cảm, rõ ràng
lý trí phán đoán nơi này không nguy hiểm, nhưng cậu vẫn không yên tâm.

Tô Duy đưa tay vỗ trán, tự an ủi nghĩ, có lẽ tại thần kinh cậu quá nhạy cảm,
một người trong lúc căng thẳng hay suy nghĩ lung tung.

Cậu đề cao cảnh giác, chậm rãi tới gần nhà gỗ, không đi cửa chính mà vòng
ra mặt sau, giẫm lên những chỗ gồ lên mà bật lên tầng hai.

Ban công tầng hai khoá cửa, có điều chuyện này không làm khó được cậu,
dễ dàng mở khóa, đi vào bên trong hành lang.

Trong phòng rất yên tĩnh, ngoại trừ Trần Phong, có lẽ không còn ai khác.

Đầu tiên Tô Duy quan sát bố cục bên trong ngôi nhà, sau đó đi vào phòng có
Trần Phong.

Cửa phòng không khóa, kêu lên kẽo kẹt khi cậu đẩy ra, Tô Duy rất kinh
ngạc, không ngờ Trần Phong đến việc phòng ngự cơ bản cũng không làm.

Trần Phong đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy âm thanh, cậu ta giật thót
quay đầu lại, thấy Tô Duy đã đứng trước mặt mình, vẫy vẫy tay với hắn,
không cần nói cũng biết hắn kinh ngạc đến thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.